Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Trước cửa ảnh thị Giang Tả.

Bạn của Lâm Khinh Khinh nhìn tháy chiệc Cayenne quen thuộc thì gọi Lâm Khinh Khinh.

“Sao anh không nói cho tôi một tiếng đã đên vậy?” Lâm Khinh Khinh tiến lên hỏi Tạ Mẫn Thận.

“Hàn Khải Tử đâu? Hôm nay anh ấy không lái xe giúp anh sao?”

Tạ Mẫn Thận mở ghê lái phụ, lây ra bó hoa hoàn toàn có thể che khuất Lâm Khinh Khinh nhét vào trong ngực Lâm Khinh Khinh: “Tặng cô.”

Lâm Khinh Khinh kinh ngạc, lại làm sao vậy?

“Cô không cân ngưỡng mộ chị dâu tôi đâu, chị ây có thì tôi cũng sẽ đề cho cô có. Không phải chỉ là hoa thôi sao, chị ây chỉ có một loại hoa, cô xem cô có hết tật cả.”

Lâm Khinh Khinh: …

Cô ấy nên nói gì đây?

“Lên xe, tôi đưa cô về nhà.”

Lâm Khinh Khinh bị Tạ Mẫn Thận đẩy lên xe, thắt dây an toàn, hoa hoàn toàn chăn được người của Lâm Khinh Khinh.

An Kỳ nhiều chuyện lập tức báo cáo tin tức cho Vân Thư: “Tiểu Thư, cô đoán xem vừa nãy tôi đã nhìn thầy gì?”

“An Kỳ lại có tin tức gì sao?”

“Người chị em Khinh Khinh của cô được chú út của cô tặng một bó hoa lớn, bây giờ hai người họ đã đi rồi. Lẽ nào bọn họ không sợ chó săn trước công công ty sao?”

Vân Thư cũng tò mò.

Hiện tại nói thê nào Lâm Khinh Khinh cũng có hơn triệu †ans, cô ây được người ta theo đuôi, ngày nào cũng đên trước cửa đón, sao lại không lên hot search được?

“Chồng, anh biết tại sao không?” Vân Thư chất vân người chỗng bách khoa toàn thư của mình.

“Dữ liệu Kim Đoan.” Tạ Mẫn Hành nói.

Vân Thư không hiểu là có ý gì.

Dữ liệu Kim Đoan là kho dữ liệu lớn giám sát không chê mỗi một nước, trên thê giới, nó không chế tin tức, bắt buộc phải có người đồng ý, nếu không sẽ không phát ra ngoài được, nó giỗng như một mạng lưới ảo, cũng giông như vật theo dõi tung tích, nếu như nói anh đặt bom hẹn giờ cũng không quá đáng, tóm tại dữ liệu Kim Đoan này là bí mật của năm anh em bọn họ, cũng là át chủ bài.

Hiện tại chỉ có thể nói, Tạ Mẫn Thận đã nhập tên của Lâm Khinh Khinh vào rôi.

Não của Vân Thư không chứa được nhiêu như vậy: “Chôỗng, dù sao thì cũng là một kho dữ liệu rât lợi hại, em cũng không nghe hiều, anh đừng giải thích nữa, ah đi giải thích cho con trai anh đi.”

Tạ Mẫn Hành buồn cười, cô mà nghe hiệu mới là lạ đó.

Tạ Mẫn Thận ăn bữa tối ở nhà Lâm Khinh Khinh, anh ây trừng mắt nhìn Lâm Khinh Khinh.

“Anh ăn xong rồi còn chưa chịu đi sao?”

“Tại sao cô không chụp ảnh đăng lên?”

Lâm Khinh Khinh: “Tôi muốn khiêm tôn.”

Tạ Mẫn Thận không vui, anh láy điện thoại di động ra: “Cô không đăng thì tôi đăng.”

“Hả, đừng.” Lâm Khinh Khinh ngăn: cản ý nghĩ đăng hình lên của Tạ Mẫn Thận.

“Tạ Mẫn Thận, anh có biết ngôn ngữ của hoa không?”

Tạ Mẫn Thận: “Hoa thì là hoa, sao còn có ngôn ngữ của hoa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui