Ong nội Lâm hướng về phía mặt tròi trở vê nhà.
Tạ Mẫn Thận cũng đứng dậy, tắm rửa xong ngôi trong sân ngắm hoa do Lâm Khinh Khinh trông.
“Khinh Khinh, lúc chuyển nhà chuyển cả máy chậu cây này nữa.” Cuối cùng Tạ Mẫn Thận đã loại bỏ chữ “Lâm”
trong Lâm Khinh Khinh, gọi cô ấy là Khinh Khinh một cách trìu mến.
Thực ra trong lòng anh ấy rất muốn gọi vợ, nhưng vì chủ nghĩa đẳng nam nhi, anh ây không thê mở miệng.
“Chuyển nhà?”
Tạ Mân Thận “a” lên một tiếng, nhìn cây dương hoè trong sân nói: “Cây này chúng ta cũng sẽ nhỗ đi, khi nào hoa dương hòe nở, anh sẽ trèo lên hái hoa cho em.”
Lâm Khinh Khinh: “… Tạ Mẫn Thận, cây này không phải của em. Là của chủ nhà.”
Anh ấy muốn dời đi? Còn muốn trèo cây?
Nhìn thấy hoa dương hòe trên cây sắp nở hoa, lúc này dời đi đúng là mù.
Tạ Mẫn Thận: “Anh biết, cây này bây giò là của em.”
Lâm Khinh Khinh: “Sao lại là của em, cây này vôn của chủ nhà trồng.”
Tạ Mẫn Thận nói rõ: “Bây giờ ngôi nhà này đứng tên em, cây này cũng là của em.”
Đọợi đã, Lâm Khinh Khinh đã nghe thây gì vậy?
“Không lẽ anh mua căn nhà này rồi?”
Lâm Khinh Khinh không chắc chắn hỏi.
Tạ Mẫn Thận gật đầu: “Anh đã mua nó rôi.”
Anh ấy không thể nói chính xác khi nào, nhưng có vẻ như anh ấy đã mua nó vào ngày có mây hồng.
Lâm Khinh Khinh không cần hỏi cũng biết là vì cô ây.
Ông nội Lâm mở cửa bước vào: “Mẫn Thận tỉnh rôi.”
“Ừm, ông nội, bọn cháu đi thu dọn đồ đạc, chiêu nay chuyên đi.”
Ông nội Lâm sống xa bọn họ, tại sao ông ây cũng phải chuyền đi vậy?
“Ông nội, ông và Tiểu Dực ở đây, Khinh Khinh cũng không yên tâm, cháu cũng không yên tâm, mà vừa hay nhà bọn cháu lớn, ông và Tiêu Dực cũng tới Tử Kinh Sơn ở đi.”
Lâm Khinh Khinh nói thật, cô ấy cũng nghĩ vê điêu đó, nhưng cô ây không tiếp tục suy nghĩ vì xấu hồ.
Bây giờ, Tạ Mẫn Thận đã nói ra.
Trái tim cô ấy ấm áp.
Ông nội Lâm mỉm cười từ chối.
Cháu gái lấy chồng, ông và cháu trai đi theo còn ra thê thông gì?
Thây thái độ kiên quyết của ông nội Lâm, Tạ Mẫn Thận lúc này cũng không hệ mời chào nông nhiệt, anh ây nói: “Ong nội, căn nhà này cháu mua rôi, nêu ông không muôn đến chỗ của bọn cháu, vậy thì ông cứ yên tâm sông ở đây.”
Ông nội Lâm không từ chối lòng tốt của Mẫn Thận.
Nhưng ngược lại Lâm Khinh Khinh, cô ây thực sự sẽ chuyên đến sống cùng Tạ Mân Thận sao?
Trong bếp, Tạ Mẫn Thận chen vào: “Hãy cho anh thời gian, anh sẽ đón ông và Tiêu Dực đến sống cùng.”
Lâm Khinh Khinh bình tĩnh gật đầu, cô ây càng quan tâm hỏi: “Em tới đó anh có đánh em không?”
“… Anh không có khuynh hướng bạo lực.”