Một mặt Lâm Phổ sợ chết, nhưng mặt khác, ông ta lại muôn an ủi người vợ dịu dàng của mình.
“Yên tâm, giờ anh là ba vợ của Tạ Mẫn Thận, cậu ta sẽ không dám làm gì anh, không phải để Khinh Khinh ăn một bữa cơm với chủ tịch Vương thôi Sao, thêm nữa cũng không có Biyện gì xảy ra.”
Khóe môi Lưu Thị là nụ cười đắc thăng.
Lâm Phổ muốn dựa vào thân phận của Lâm Khinh Khinh để chen ngang, kết quả Tạ Mẫn Thận lại đóng băng vốn lưu động của công ty Lâm Phổ, bước tiệp theo là điều tral Tra thuê.
Có tiền của chủ tịch Vương thì sao, ông ta vẫn không kiếm được đồng nào. Mà chủ tịch Vương thành phố A không thể chấp Tiến ông ta nữa.
Ông ta đã hoảng sợ chạy trốn.
Cuộc sống của Lâm Phổ rát khó khăn, ông ta đặt sự chú ý vào cô con gái khác, Lâm Thiên.
Lưu Thị lập tức ngăn lại: “Chồng, Thiến Thiên còn nhỏ, con bé không biết xã giao giúp anh ký hợp đông, còn có thê đặc tội đối phương, thực ra là muốn thoát khỏi khó khăn, không bị điều tra, thì có một người có thể giúp anh trực tiếp nhát, cũng dễ nhờ nhất.”
“Aj2”
“Ba anh.” Lưu Thị lừa gạt Lâm Phổ: “Đón ba tới đây, em ở nhà chăm sóc ông ấy, còn có đứa con trai ngôc nghéch của anh, hỗ đói không ăn thịt con, ba thầy anh giờ khổ như vậy nhất định sẽ giúp H5ẾT, Khinh Khinh nghe lời ba nhất, anh thấy con rễ còn dám ép anh không tha nữa hay không?”
Sau khi Lưu Thị nói xong, cô ta tiếp tục: “Nếu ba không giúp, chẳng phải còn có Tiểu Dực à? Chúng giả giò dùng cậu ta uy hiếp Lâm Khinh Khinh nhưng Tiểu Dực lại đang ăn ngon mặc đẹp ở nhà chúng ta, bảo bọn họ kết thúc khủng hoảng trong công ty, chúng ta sẽ đến nhận lỗi, nhà họ Tạ sẽ không nễể mặt mà từ chối chúng ta ở ngoài. Theo logic, anh có thê có được chỗ đứng vững chắc ở thành phố A, công ty sẽ được thăng lên cấp cao hơn. Anh không ngưỡng mộ tập đoàn Vân thị à? Chúng ta như nhau, đều là nhà vợ với nhà họ Tạ, bây giờ chúng ta bình đẳng như nhau.”
Lưu Thị kiểm soát Lâm Phổ trong lòng bàn tay, đôi mắt như bọ cạp của cô ta loé lên vẻ gian xảo.
Lâm Thiền, cô ta sẽ không để con gái cô ta thành kẻ thứ ba, cướp Tạ Mẫn Thận.
Cô ta chính là kẻ thứ ba, cho dù cô ta kiểm soát Lâm Phổ trong lòng bàn tay nhưng rất ít người nói cô ta là kẻ thứ bạ, từ đầu tới cuối cô ta đều mang tiếng, cô ta quyết không cho phép con gái cô ta mang tiêng.
Nếu Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận không kết hôn, cô ta nhất định sẽ đề Lâm Thiền đi giành lầy Tạ Mẫn Thận, nhưng sau khi họ kết hôn. Lưu Thị chỉ hy vọng con gái cô ta có thân phận chính thức.
Không gả cho nhà họ Tạ danh môn thì cô ta muôn con gái cô ta gả cho Đàm Nhạc.
Gả đi một cách quanh minh chính đại.
Thời khắc quan trọng, không thể làm tổn hại thanh danh của con gái cô ta.
Bây giờ Lưu Thị ngày càng thầy Lâm Phô vô dụng, nhưng cô ta phải tiếp tục duy trì cho tới khi ông ta không còn tác dụng hãng bỏ rơi.
Lâm Phổ đột nhiên được khai sáng bởi những gì cô ta nói, ông ta thấy cô ta nói đúng.
“Vợ, ý này thật tuyệt.”
Chiều thứ Tư, Tạ Mẫn Thận rời khỏi nơi làm việc, đến Thương Kiều đề đón ông nội Lâm rời đi.
Đẳng Sau có em gái Bìh ấy, nhưng anh ây không nhìn thấy.
Tạ Mẫn Tây: Cưới được chị Khinh Khinh, trong mắt toàn là người nhà chị ây, còn coi đứa này là em gái không?
Câu trả lời là không.
“Con à, ông nhận tâm ý của hai đứa, ông vẫn trả lời như cũ. Cháu và Khinh Khinh đã kết hôn, hai đứa ở với nhau, nhân lúc hai đứa còn trẻ phải vun đắp tình cảm nhiều hơn, còn rảnh thì cùng nhau đi leo núi, đi du lịch… Đừng tiệp tục chăm sóc ông già như ô ông nữa.