Tạ Mẫn Thận im lặng một lúc, nói: “Ống ơi, hay là lần này nghỉ lễ, chúng ta cùng nhau đi du xuân?”
Ông nội Lâm: “Cháu và Khinh Khinh đi đi, ông muốn đi chợ Hoa Điều xem chim.”
Tạ Mẫn Thận im lặng, còn nói nữa ông nội Lâm cũng sẽ từ chối.
Xe chạy đến Đại học A.
Bây giờ chuyện hạnh phúc nhất của Vân Thư là mỗi ngày lái xe tới Đông Sơn đón Lâm Khinh Khinh, rồi cả hai cùng nhau về nhà sau giờ học.
“Tiểu Thư, cậu mang sách vở: cho tó, tối nay tớ không về nhà với cậu. ” Lâm Khinh Khinh nói.
“Vì sao?” Sao lại không đi chung một đường với cô nhanh như vậy?
Lâm Khinh Khinh giải thích: “Mẫn Thận lái xe tới đón tớ, chúng tớ cùng tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho ông.”
Vân Thư nghe vậy, hoá ra là vì sức khỏe của ông, nên hào phóng vây tay: „Vậy cậu đi đi, tớ vê chơi với con.
Lâm Khinh Khinh bước nhanh đến cổng trường, khi thầy một chiếc xe quen thuộc, cô ấy đi thẳng đến, thát dây an toàn.
Trong bệnh viện, bác sĩ Nghiêm Minh lại gặp Lâm Khinh Khinh.
Nghiêm Minh đã biết cuộc hôn. nhân của cô ây. Trong lòng anh tạ vẫn thấy bắt bình, anh ta chưa bắt đầu theo đuổi đã không còn cơ hội.
“Khinh Khinh, em tới rồi, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Lâm Khinh Khinh: “Là ông, tôi dẫn ông tới kiểm tra sức khỏe.”
“Ông đâu?” Nghiêm Minh hỏi.
Ông nội Lâm và Tạ Mẫn Thận xuắt hiện ở phía sau Lâm Khinh Khinh.
“Ông đang ở với chồng.”
Lâm Khinh Khinh đợi họ đi tới, Lâm Khinh Khinh năm lấy cánh tay của Tạ Mẫn Thận, nói: “Bác sĩ Nghiềm, đây là chồng tôi, Tạ Mẫn Thận.”
Sau đó, cô ấy lại giới thiệu với Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, đây là bác sĩ Nghiêm Minh, một bác sĩ khoa mắt, lúc trước anh từng gặp.”
“Xin chào.” Tạ Mẫn Thận chủ động đưa tay ra.
Nghiêm Minh bắt tay: “Xin chào.”
Xét về chiều cao, Nghiêm Minh đã thua rôi.
Lâm Khinh chủ động giới thiệu cũng là vì Nghiêm Minh từng có ý với cô ây.
Kẻ ngốc như Vân Thư có thể nhìn ra, đừng nói đến người nhạy cảm như Lâm Khinh Khinh.
Tạ Mẫn Thận dang g rộng cánh tay, ôm Lâm Khinh Khinh vào lòng: “Bác sĩ Nghiêm cứ bận đi, tôi và vọ: dẫn ông đi kiểm tra sức khỏe.”
Ông nội Lâm nhìn người trẻ tuổi ôm ấp nhau trước mặt, ông nội Lâm cũng xấu hồ, chỉ muốn giấu khuôn mặt già nua của mình đi.
Nghiêm Minh rời đi.
Nhìn thấy áp lực trời sinh trên người Tạ Mân Thận, Nghiêm Minh nhìn thôi đã rợn người, sau khi rời đi anh ta mới nhận ra vừa nãy anh ta rất sợ Tạ Mẫn Thận.
Sợ anh ấy làm gì? Đều là người cả mà.
Lúc Nghiêm Minh trở lại văn phòng, càng nghĩ càng cảm thây vừa rồi bản thân quá hèn nhát, nhật định phải nói cho Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận biết anh ta rất mạnh.
Lòng hiếu thắng kỳ lạ xuất hiện, anh ta bâm gọi cho Lâm Khinh Khinh.