Tạ Mẫn Thận cằm lên, lại nhìn người phụ nữ trên giường, tự nghĩ: Hóa ra em vẽ đẹp như vậy.
Buồi sáng, anh ấy ra ngoài chạy bộ, mua ba phần bữa sáng trên đường trỏ về nhà.
Lâm Khinh Khinh đỡ mắt thời gian nấu ăn vào buổi sáng, thay vào đó là ngủ bù.
Đến lúc Tạ Mẫn Thận đi làm, cũng tới lúc Lâm Khinh Khinh đi học.
Anh ấy đánh thức Lâm Khinh Khinh: “Có cần anh xin nghỉ cho em không?”
Lâm Khinh Khinh đã thức cả đêm nên rất đau đầu.
Vì công việc, cô ấy đã bị trì hoãn rất nhiều môn, cô ấy không muốn lãng phí cơ hội xin nghỉ phép nữa.
“Không cần, em dậy đây.”
Trên đường đi, Tạ Mẫn Thận đưa bữa sáng cho Lâm Khinh Khinh: “Tới trường ăn”
Anh ấy đưa Lâm Khinh Khinh đi trước, sau đó mới đưa cho ông nội Lâm, cuối cùng tự mình đi làm.
Hàn Khải Tử nhìn đồng hồ: “Thị trưởng Tạ, lần đầu tiên đến muộn. Có phải tối hôm qua hi hi quá muộn không?”
Ngoại trừ người nhà, trước mặt người ngoài Tạ Mẫn Thận luôn lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc: “Có muốn bị lưu đày không?”
Hàn Khải Tử lập tức đứng lên: “Không muốn.”
Khi cậu ta trở lại văn phòng, cậu ta thầm nói Tạ Mẫn Thận đa nhân cách.
Trong lớp, Lâm Khinh Khinh ngủ thiếp đi, Vân Thư cũng ngủ.
Hết giờ hai người họ vẫn ngủ.
Buổi sáng Vân Thư cũng được chồng đưa đến trường.
Tiết học cuối cùng, Lâm Khinh Khinh tỉnh dậy trước, đánh thức Vân Thư dậy: “Sắp tan học, tới giờ ăn trưa rồi, mau dậy đi.”
Vân Thư không muốn tỉnh lại, đêm qua cô suýt chút nữa đã nghĩ tới ly hôn.
Lâm Khinh Khinh: “Sao vậy?”
Vân Thư liếc nhìn Lâm Khinh Khinh cũng đang ngủ trên bàn, lập tức nói: “Cậu sao thì tớ như vậy.”
Mọi người đều đã kết hôn, Vân Thư nói thẳng cũng không hè xấu hỗ.
Lâm Khinh Khinh: “Hôm qua tớ vẽ sân trong nhà suốt đêm.”
Vân Thư: … Là cô nghĩ nhiều rồi.
“Ò, tối qua tớ dỗ thằng bé cả đêm.”
Vân Thư thầm nghĩ, sinh con vẫn có nhiều cái lợi, ví dụ như: Có lúc lấy thằng bé làm lá chắn rất tốt.
Trong phòng khách của nhà họ Lâm, Lâm Phổ không ngừng cầu xin ông nội Lâm về nhà, Tạ Mẫn Thận điều tra họ ngày càng nghiêm ngặt hơn.
Ông ta lo lắng như một con kiến, không khỏi bắt đầu hồi lộ những người thường xuyên tiếp xúc với Tạ Mẫn Thận.
Hàn Khải Tử là một trong số đó.
Cậu ta gõ cửa, bước vào văn phòng: “Thị trưởng Tạ, ba vợ anh hồi lộ tôi.”
Tạ Mẫn Thận: “Cậu có nhận không?”
“Không, tôi sợ bị lưu đày.”
Tạ Mẫn Thận gật đầu: “Rất tốt, sau cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ có người gửi thiệp mời cho cậu, liên quan tới việc thảo luận về cải tiền công nghệ mới ở thành phó A, cậu nhận đi, tôi đi.”