Sáng sớm, Hàn Yên Nhi đang nghỉ ngơi trong phòng.
Đã có ai đó vào phòng cô mà cô không hay biết.
Người đó đã chuẩn bị một mâm thức ăn thịnh soạn để cô ăn sáng.
Cô tỉnh dậy, nhìn thấy mâm thức ăn trên bàn liền lấy làm lạ: "Ai mang thức ăn cho mình đây? Thôi kệ, chẳng biết của ai miễn sao có ăn là được rồi!"
Cô vui vẻ chạy vào phòng vệ sinh.
Năm phút sau, cô đi ra vào ăn hết chỗ thức ăn đó.
Bỗng có ai gõ cửa.
" Ai vậy?"
" Dạ, em là phục vụ.
Em mang thức ăn đến cho chị ạ!"
Cô ngạc nhiên, nghĩ bụng: "Vậy cái chỗ thức ăn này là của ai?"
Cô nói: "Tôi không ăn đâu.
Cảm ơn!"
Người phục vụ kia rời đi.
Cô vẫn còn hoang mang không biết ai là người đã mang thức ăn cho cô.
Không suy nghĩ nhiều gì nữa, cô mở cửa đi ra ngoài, cô đụng mặt với Cao Trường Cung.
Cô giật mình.
Anh thấy bộ dạng của cô, liền hỏi: "Làm sao mà giật mình vậy? Tôi đâu phải là ma."
Cô hỏi: "Anh...
anh là người mang đồ ăn sáng cho tôi sao?"
Anh nói: "Sao? Bộ không ngon hả?"
Cô thở phào nhẹ nhõm khi biết người mang thức ăn cho cô không phải là người xa lạ.
Cô nói: "Từ lần sau, đừng mang thức ăn cho tôi nữa.
Tôi không muốn phụ thuộc."
Cô nói thẳng ra khiến anh ngỡ ngàng.
Càng ngày anh càng thích người con gái lạnh lùng; ý chí, nghị lực mạnh mẽ này.
Anh khẽ cười: "Tôi biết rồi!"
Cô và anh xuống khỏi thuyền để hóng mát.
Từ đằng xa, có một chiếc tàu khác tiến lại gần bờ biển.
Một đám người đi xuống, họ nhìn tập thể lớp A1 bằng con mắt khinh bỉ.
Tập thể lớp chẳng thèm quan tâm tới họ, họ vẫn vui chơi, vẫn lướt ván.
Một đôi nam nữ từ trên tàu đi xuống khoác tay nhau nhìn trông hạnh phúc lắm.
Cô lỡ đưa mắt sang nhìn đôi nam nữ kia.
Bỗng cô trở nên sợ hãi, mặt cô tím tái, cô bịt lấy miệng mình và bỏ chạy ra một chỗ khác trên hòn đảo.
Rốt cuộc là ai? Ai khiến cho cô sợ hãi đến mức như vậy? Cao Trường Cung nhìn cô và đặt ra câu hỏi.
Anh chạy theo cô.
Cô đang ngồi ôm mặt vào đầu gối, giọng run sợ: "Tại sao? Tại sao...
anh ta lại ở đây? Con người kinh tởm đó?"
Phải! Người đàn ông cô vừa nhìn thấy rất kinh tởm.
Đó chính là Diệp Hoan, cô ghê sợ hắn, cô ghê sợ con người thủ đoạn, mưu mô, xảo trá đó vô cùng.
Nghĩ lại về quá khứ, cô không ngờ ngày xưa cô có thể đi yêu đương với cái thể loại người đó.
Nghĩ lại cô thấy mình thật ngu muội.
Cô tự chửi bản thân: "Mình ngày xưa đã què quặt, đã thế còn bị mù mắt, yêu hắn ta nữa.
Thật ngu ngốc mà!"
Từ đằng sau, anh xuất hiện đặt bàn tay lạnh lẽo của anh lên lưng cô.
Cô giật mình quay mặt lại, trên mặt cô nhem nhuốc vì cô đã khóc.
Đây là lần đầu, anh thấy người con gái mạnh mẽ mà anh thích đang khóc.
Anh nhìn cô mà đau lòng.
Anh ngồi xuống bờ cát trắng nhấp nhô, và nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao lại khóc?"
Cô dụi mắt đi và ngập ngừng: "Tôi...
chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Không...
không có gì đâu."
Anh biết cô đang nói dối.
Anh nói: "Sao em có vẻ sợ hãi vậy? Em đang nói dối tôi, đúng không?"
Cô tức giận: "Đã nói là không phải rồi mà.
Đừng nói nữa, thật phiền phức."
Cô đang quát anh.
Anh im lặng không biết nói gì.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi lên trên tàu.
Diệp Hoan đang hạnh phúc, cười cợt bên cô bạn gái mà anh ta quen, thì nhìn thấy cô.
Anh ta không thể nhận ra cô được.
Anh ta thấy cô có thể đi được bằng chân, nghĩ bụng: "Đó là...
là Hàn Tĩnh Chi sao?"
Anh ta nhớ cô chỉ là một người tàn tật không thể đi được.
Anh ta liền nhớ rằng em gái cô_Hàn Tĩnh Chi có thể đi bằng chân được.
Anh ta không ngờ người con gái ngoan hiền, nhưng bị tàn tật kia đang ở trước mặt mình.
Anh ta chỉ nghĩ đơn giản: sinh đôi nhưng người đi được chỉ có thể là Hàn Tĩnh Chi.
Buổi tối, họ tổ chức tiệc tùng ầm ĩ, họ mở hàng loạt nhạc EDM.
Điều đó làm mất đi không gian yên tĩnh của bãi biển.
Mọi người (lớp A1) đang ngồi quanh đốm lửa trại để kể những câu chuyện vui, buồn, chuyện ma.
Nhưng không thể tập trung được, vì tiếng nhạc ồn quá.
Cô chán nản liền tìm một vách đá khá cao để ngắm cảnh biển vào buổi tối.
Từ đằng sau, một người đàn ông, từ đằng sau nói một dọng vô cùng quen thuộc: "Tĩnh Chi, chị em bây giờ ra sao rồi?"
Cô quay mặt lại, cô nói dối: "Anh Diệp, anh còn mặt mũi để hỏi chị tôi sao? Suốt thời gian qua, anh đã ở đâu? Anh có biết, tôi phải khổ sở kiếm tiền để cho tên già đó không? Anh cấu kết với tôi hại chị gái tôi.
Không ngờ bây giờ anh lại có một người đàn bà khác!"
Anh ta ngậm ngùi: "Tĩnh Chi à tất cả là vì hoàn cảnh nên anh mới làm như vậy thôi.
Em chuyển lời với Yên Nhi hộ anh, anh luôn yêu cô ấy.
năm đó, là do cô dụ dỗ tôi, nên tôi mới lỡ..."
Cô liền nói: "Anh đúng là đê tiện không thể chê vào đâu được.
Anh có biết người con gái đang đứng trước mặt anh là ai không?"
Anh ta liền nghĩ bụng: "Tĩnh Chi cô ta không phải là người thẳng thắn như vậy.
Lẽ nào người đang đứng trước mặt mình là Yên Nhi..."
Anh ta nhìn cô với con mắt ngạc nhiên.
Cô khẽ nhếch miệng, giọng hơi khàn: "Đúng rồi đấy, tôi chính là Yến Nhi đây.
Người phụ nữ, người chị đã bị chính người yêu và đứa em gái ruột của mình hãm hại đây.
Anh không ngờ cô người yêu què quặt bây giờ có thể đi lại được đúng không? Anh...
anh còn dám nói là anh còn yêu tôi ư?"
Cô đang dần mất kiểm soát.
Diệp Hoan chỉ biết nắm chặt tay ai của bản thân hắn.
Cô nói tiếp: "Anh không xứng đáng để làm một thằng đàn ông.
Anh là người đàn ông đê tiện nhất mà tôi từng gặp! Tôi căm hận chính bản thân tôi.
Tôi không ngờ ngày xưa mình có thể như yêu một tên hèn hạ như anh."
Anh ta liền nói: "Xin lỗi!"
Cô nói: "Câu nói này của anh, quá muộn rồi.
'Xin lỗi', lời xin lỗi của anh thật **kinh tởm**."
Cô nhấn mạnh hai từ kinh tởm khiến anh ta cảm thấy xấu hổ.
.