Cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Buổi tối hôm đó, cô cho Rose uống một cốc nước cô đã cho thuốc mê vào.
Khiến cho Rose ngủ mê mết từ sớm.
Tối hôm đó, cô ở trong phòng.
Tay cầm hộp phấn với thỏi son.
Cô căm hận những kẻ đã khiến cô đau khổ đến thấu xương thấu tủy.
Cô makeup cho bản thân xong, buộc mái tóc óng dài cao hơn, diện một bộ đầm màu đỏ đất sang trọng quý phái và xỏ chân vào cái giày cao gót mười hai phân được thiết kế sang trọng (tất nhiên là rất đắt tiền), cô đeo lên cổ chiếc dây chuyền phiên bản giới hạn đã mua và đeo lên tai hai chiếc bông tai bằng vàng thật trông thật sang trọng và đẹp hơn.
Mọi thứ đã xong xuôi, trong cô lúc này chẳng khác nào là một nàng công chúa.
Cô nhìn vào trong gương, tay trái xoa nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của mình và nghĩ bụng: “Hàn Yên Nhi...
tôi sẽ trả thù cho cô.”
Hoắc Cảnh Nha đi vào: “Em xong chưa? Mình đi thôi!”
Cô đứng dậy nhìn vào gương rồi xoay người lại và đi.
Cô khoá cửa cẩn thận và lên con xe hơi đắt tiền hơn mấy trăm tỷ cô vừa mua.
Ở khách sạn Hàn thị...
Mọi người ai nấy đã tới đông đủ.
Các khách mời sang trọng đều tới tham dự.
Mọi người đang quây quần ăn những món ăn được bày trên cái bàn dài cả chục mét.
Cùng nâng những ly rượu nồng đắt tiền.
Bỗng một chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng sang trọng đỗ ở dưới lầu.
Cô để xe ở bãi đỗ.
Những người đang ở đó nhìn con xe của cô mà ngỡ ngàng.
" Uầy! Cái xe kia đẹp quá.
Chắc đắt lắm.
Tôi có nằm mơ cũng không bao giờ có được nó."
" Ai sở hữu nó chắc hẳn giàu lắm."
Cô mở cửa xe và bước xuống như một vị nữ thần vậy.
Tóc được búi cao làm lộ ra gương mặt thon gọn xinh đẹp.
Trên cổ thì đem bộ dây chuyền phiên bản giới hạn cùng đôi bông tai bằng vàng.
Bộ đầm màu đỏ đất và đôi gót 12cm.
Ai nấy mở to mắt ra, cả đàn ông lẫn đàn bà.
Cô khoá cửa xe cẩn thận và cùng Hoắc Cảnh Nha đi vào trong khách sạn.
Cô đến quầy tiếp tân và hỏi: "Cho hỏi tiệc sinh nhật của con gái chủ tịch được tổ chức ở đâu vậy?"
" Dạ ở tầng cao nhất trong khách sạn ạ!"
" Là tầng mấy?"
" Dạ 40!"
Cô và Hoắc Cảnh Nha đi vào thang máy.
Đến tầng 40...
Cô và Hoắc Cảnh Nha bước ra khỏi thang máy.
Các ánh mắt đều chú ý hết về phía cô.
" Ôi! Thật là một cô gái xinh đẹp."
" Woa! Cô ấy là ảnh hậu Anna.
Xinh đẹp là đúng rồi."
"@#₫#-+*;-@a#+#-..."
Mọi người xì xào bàn tán.
Cô và Hoắc Cảnh Nha không quan tâm những gì họ nói, cô lướt qua mặt từng người một.
Gương mặt thoáng kiêu sa lướt qua mặt họ.
Khiến họ cảm thấy rất thích.
Cô lướt qua mặt hai vợ chồng cẩu nam nữ (Lâm Uyển Mai và Diệp Hoan).
Hắn ta thấy vẻ đẹp hút hồn của cô liền bị đứng chôn chân tại chỗ.
Vẻ đẹp của cô khiến hắn lên cơn dục vọng.
" A Hoan, sao anh ngơ ngác vậy?" _ Lâm Uyển Mai khiến hắn thức tỉnh
" Anh không sao."
Cô đến quầy đồ ăn và gắp một miếng bánh quy socola vào đĩa.
Hoắc Cảnh Nha nói: "Ơ kìa, chẳng phải em thích bánh quy vị dâu sao? Sao lại chọn socola?"
Cô lạnh đáp: "Ở đây có rất nhiều người đang để ý đến em.
Trong đó có cả kẻ thù của em nữa.
Em không muốn bị phát hiện!"
" Ừm!"
Nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay đây rồi.
Ông bà Hàn cùng đứa con gái bé bỏng, xinh đẹp bước ra.
Đúng là 5 năm, Hàn Tĩnh Chi lúc này thay đổi hẳn ra, xinh đẹp hơn.
Nhưng không biết thủ đoạn có đê tiện hơn không.
Ông bà Hàn lúc này, mái tóc cũng đã bạc đi một chút.
Ông Hàn cầm cái mic và nói: "Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã tới tham dự buổi tiệc ngày hôm nay.
Đối với tôi, ngày này là ngày vô cùng trọng đại, là ngày kỉ niệm hai mươi ba năm thành lập khách sạn và cũng là ngày cô con gái bé bỏng của tôi ra đời."
Ông quay sang phía Hàn Tĩnh Chi.
Mọi người ai nấy đều nhìn cô ta.
Ông Hàn đưa mic cho bà Hàn.
Bà nói: "Con Chi nhà tôi nó đã lớn.
Tôi mong nó sẽ yên bề gia thất.
Hôm nay, tôi cũng muốn nói điều này với tất cả mọi người.
Đó là..."
Bà Hàn quay sang phía Hàn Tĩnh Chi và nắm lấy cổ tay cô ta: "Tĩnh Chi, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời của mẹ.
Con là ánh sáng dẫn lối mẹ đi.
Con là đứa con có hiếu.
Ngoài ba con ra, mẹ thương con lắm."
Mọi người nghe được những câu nói đầy ấm áp của bà Hàn đều vỗ tay.
Cô nắm chặt tay, ánh mắt đầy sự căm thù.
Hoắc Cảnh Nha thấy cô không được bình tĩnh liền nói: "Anna, em ráng chịu đựng đi.
Không là hỏng bét."
Cô nhắm mắt lại và thở ra một cái nặng nề.
Bỗng có một phóng viên hỏi: "Thưa tiên sinh và phu nhân.
Tôi có chuyện muốn hỏi, liệu có được không?"
" Nói đi!"
Phóng viên nói: "Tôi nghe nói ông bà đây có hai cô con gái sinh đôi đó chính là đại tiểu thư và nhị tiểu thư.
Người đang ở đây là nhị tiểu thư vậy còn đại tiểu thư đâu ạ?"
"..."
"..."
"..."
Cả ba người họ đều im lặng.
Một lúc sau, Hàn Tĩnh Chi lên tiếng:
" Tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh.
Tôi và chị ấy là hai chị em ruột.
Mẹ tôi...
là phu nhân Hàn đây...
bà ấy không phải người đẻ ra hai đứa tôi."
Mọi người nghe vậy liền bàn tán
" Cái gì cơ? Không phải con đẻ?"
" Vậy mà cũng tiệc tùng ghê gớm."
"@+@..."
Cô ta nói lớn: "Mọi người im lặng đi! Đúng! Đúng là phu nhân Hàn không phải là mẹ ruột của tôi nhưng bà ấy là người nuôi tôi khôn lớn, dạy dỗ tôi cho đến bây giờ.
Còn bà ta...
người mẹ đã đẻ ra tôi thì đem tôi cho người khác.
Khi tôi biết được điều này...
tôi rất sốc, và tất nhiên tôi không nhận lại bà ta.
Còn chị tôi...
khi chị tôi biết bà ta là người đứt ruột đẻ ra hai đứa tôi thì chị ấy...
nhận ngay.
Trong khi đó, mẹ...
bà Hàn đây là người đã nuôi hai bọn tôi khôn lớn.
Vậy mà chị ấy lại đi nhận người đàn bà đó một cách không thương tiếc.
Không có công đẻ thì cũng có công nuôi.
Tại sao chị ấy lại làm như vậy? Khi mẹ tôi biết chuyện này bà đã rất buồn.
Và trong suốt mấy năm qua, chị ấy và người đàn bà đó đã không trở lại..."
Mọi người tham dự tiệc nghe được những lời nói giả trân của cô ta, liền xúc động rơi nước mắt.
" Không ngờ Hàn nhị tiểu thư lại là một đứa con có hiếu."
" Đại tiểu thư họ Hàn thật là đáng trách."
"@@+#-..."
Cô cúi gằm mặt, tức giận và muốn lên tiếng.
Nhưng...
cô bắt buộc phải NHỊN
Cô lẩm bẩm: "Giả dối, tất cả đều là bịa đặt."
Hàn Tĩnh Chi đứng trên bục, gương mặt đầy buồn bã, mọi người nhìn vào thì sẽ nghĩ ả thật yếu đuối.
Cô nghĩ bụng: "Nó chẳng thay đổi một chút nào.
Giả dối, thủ đoạn đê tiện còn hơn cả ngày xưa.
Nhất định mình phải cho nó một bài học thích đáng."
.