Lý Sơn đi rồi, Wilson mới gọi người đến dọn dẹp đống hỗn loạn trong phòng.
Lúc nhìn đến biểu tình vô cảm của Rose, anh không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Chủ thượng, ông ta có lẽ không đáng tin.
Sao chủ thượng còn muốn giữ lại.
Rose không nhìn Wilson, ngay đến trả lời cũng vô cùng hời hợt.
- Lão ta vẫn còn giá trị lợi dụng, không thể để lão chết như vậy được.
Cậu đi trị thương đi, chuyện này đừng tham gia vào nữa.
Rose nói xong thì bỏ ra ngoài, trên gương mặt ngày thường lãnh cảm giờ đây lại có chút phức tạp.
Wilson không muốn vạch trần bà ta, dù sao việc Lý Sơn trở mặt đã khiến Rose rất sốc và tức giận.
Đối với bà ta bất cứ ai phản bội cũng không khiến bà ta lay động, nhưng người đó tuyệt đối không thể là Lý Sơn.
Tống Kiều sau khi đạt được mục đích thì quay về căn hộ trước đây của bản thân.
Nhưng khi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Diệp Ninh đã đứng chờ ở đó.
Tống Kiều cũng không quá bất ngờ, trên gương mặt lúc này là ý cười nhàn nhạt.
- Sao cậu không vào nhà?
Diệp Ninh đang khoanh tay tựa nửa người vào tường, nghe thấy giọng Tống Kiều thì nhanh chóng đứng thẳng dậy.
- Mình không nhớ mật khẩu, may mà cậu về sớm đấy.
Tống Kiều không có ý định vô nhà, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Ninh.
Ánh mắt đó mang theo chút dò xét và cả nghi hoặc.
Diệp Ninh cười khổ, bất đắc dĩ nói tiếp.
- Kiều Kiều, mình có chuyện muốn nói với cậu.
Tống Kiều trầm mặc, lâu sau mới miễn cưỡng đáp lời:
- Trùng hợp nhỉ, mình cũng có chuyện cần nói.
Có muốn đi uống vài ly không?
Diệp Ninh gật đầu, theo sau Tống Kiều rồi khỏi chung cư.
Bây giờ Diệp Ninh đã bắt đầu tin lời của Từ Tranh, cô cảm thấy Tống Kiều có gì đó rất kỳ lạ.
Đây là một dấu hiệu chẳng lành, khiến Diệp Ninh theo bản năng bắt đầu phòng bị.
Nơi họ đến là quán bar lớn nhất Tân Hải, cũng là tài sản riêng của Tống Kiều.
Từ khi biết tin cô đã tỉnh, đám thuộc hạ thân tính đều tụ hợp về đây.
Bởi vì trong mắt họ, Tống Kiều mới đủ tư cách làm chủ nơi này.
Phòng VIP lớn nhất trên tầng đã được mở ra, Giang Ân hướng Tống Kiều cung cung kính kính nói.
- Chị Saly, mọi người đã về đủ.
Đang đợi chị ở chỗ cũ.
- Tôi biết rồi.
Tống Kiều biểu tình đạm mạc, đến nhìn cũng không nhìn mà đi thẳng vào trong.
Diệp Ninh ở phía sau cô, lúc ngang qua Giang Ân đột nhiên khựng lại.
Cô vỗ vai Giang Ân, sát vào người cậu nhỏ giọng nhắc nhở.
- Saly gần đây có chút âm dương quái khí.
Nếu cô ấy có đưa ra quyết định điên rồ nào thì hãy báo với tôi.
Giang Ân gật đầu, đem rượu trong tay đưa cho Diệp Ninh.
Căn phòng VIP này là địa bàn của Saly, không có sự đồng ý của cô không ai được phép bước vào.
Đương nhiên Diệp Ninh và Đàm Mặc sẽ là ngoại lệ.
Diệp Ninh cũng biết rõ quy định đó, vậy nên cô đưa tay nhận lấy mà không thắc mắc gì thêm.
Lúc Diệp Ninh vào phòng, Tống Kiều sớm đã yên vị trên ghế sofa từ lâu.
Cô giống như trước đây gác chân lên bàn, bộ dạng này đã lâu Diệp Ninh không được nhìn thấy nên có chút hoài niệm.
- Cậu vừa mới tỉnh sao lại lấy rượu mạnh thế này? Không tốt đâu.
Tống Kiều mỉm cười, làm như không nghe thấy cùng Diệp Ninh chạm cốc.
- Lo gì chứ? Bao nhiêu đây không chết được đâu.
Diệp Ninh nhíu mày, không hài lòng nhìn sang Tống Kiều.
- Cẩn thận vẫn hơn mà.
Mình đã rất lo cho cậu đấy.
Tống Kiều theo thói quen xoay ly rượu trong tay, màu hổ phách phản chiếu dưới ánh đèn mờ nhạt.
Căn phòng này quá tối, tối đến mức cả hai không nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
- Mình biết rồi, chẳng qua hôm nay mình có chuyện vui thôi.
Cậu có biết không, lúc mình hôn mê mình đã nằm mơ đấy.
- Vậy sao? Thú vị thật.
Tống Kiều nhếch môi, sự u ám trong mắt cô ngày càng dày đặc.
Cô đặt ly rượu lên bàn, liếc về phía Diệp Ninh.
- Sao cậu không hỏi mình đã mơ thấy gì?
Động tác của Diệp Ninh khựng lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Không biết có phải trực giác mách bảo hay không, cô gần như xác định suy nghĩ của mình và Tống Kiều đang dần đồng điệu.
Tống Kiều nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt nở nụ cười vô hại.
- Ninh Ninh, cậu không thấy tò mò sao? Hay là… cậu cũng mơ giống mình…?
Sắc mặt Diệp Ninh cứng đờ, đáp bằng giọng tự nhiên nhất có thể.
- Cậu đùa gì thế, mình sao lại mơ giống cậu được? Mình còn chẳng biết cậu mơ thấy cái gì mà.
- Ra là vậy.
Tống Kiều gật gù, bàn tay cầm ly rượu hơi dùng sức.
Diệp Ninh cảm thấy bầu không khí dần bất ổn, lo lắng hỏi:
- Kiều Kiều, cậu có sao không?
Tống Kiều nhếch môi, lạnh giọng:
- Mình thì có thể bị làm sao chứ? Người chết trong tay Rose cũng đâu phải mình.
Ninh Ninh, mình mơ thấy Diệp Ảnh đấy.
Cậu… có nhớ anh ấy không…?
Thần sắc Diệp Ninh trắng bệch, nhất là khi đối diện với sự u ám trong mắt Tống Kiều.
Cô theo bản năng muốn chạy khỏi căn phòng, nhưng đôi mắt ấy như có ma lực khóa chết cô tại chỗ.
Tống Kiều đặt ly rượu xuống bàn, thanh âm đều đều nghe không ra cảm xúc.
- Mình thấy anh ấy cùng chúng ta ở trại huấn luyện, anh ấy ôn nhu chăm sóc cậu và mình.
Còn có…
- Đủ rồi, cậu đừng nói nữa…
Diệp Ninh gần như đã chịu đựng đến cực hạn, cô đứng phắt dậy dùng sức hét lên.
Cô muốn ngăn cản những ký ức đau thương đang dần hiện diện trong đầu mình, cảm giác tội lỗi và ân hận gần như muốn nhấn chìm cô.
Tống Kiều vẫn chằm chằm nhìn Diệp Ninh, cái nhìn phẫn nộ xen lẫn căm hận.
Cô không để Diệp Ninh có cơ hội trốn tránh, lời sau cùng như thể rít lên qua kẽ răng.
- Mình còn thấy anh ấy cả người đầy máu vẫn che chở cho mình.
Trong khi cậu lại chỉ đứng nhìn mà không làm gì cả.
Là cậu hại chết anh ấy, còn hại chết con trai của mình.
Cậu phản bội mình… là cậu…
Tống Kiều giống như phát điên túm lấy cổ Diệp Ninh ấn lên tường.
Sát khí từ người cô khiến Diệp Ninh ngạt thở.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tống Kiều chính là muốn giết người bạn thơ ấu của mình.
Diệp Ninh tuyệt vọng vùng vẫy, trong đầu chỉ lẩn quẩn những hình ảnh thảm thương của người mà cô yêu.
Chính cô đã đẩy người đó vào chỗ chết, cũng chính cô đã phá vỡ tình bạn đáng trân quý này.
Khóe mắt Diệp Ninh trào lệ, bàn tay nắm lấy tay Tống Kiều dần buông lỏng ra.
Cô đã chịu đủ dày vò, lẽ ra Tống Kiều nên làm thế từ lâu.
Diệp Ninh nhắm mắt chờ đợi cái chết, cô không còn lý do gì để lưu luyến sự sống này nữa.
Mọi thứ… nên kết thúc rồi….