Biệt thự Kỷ Gia về đêm phá lệ yên tĩnh, ngoại trừ thư phòng của Kỷ Đình Dạ vẫn sáng đèn thì những nơi khác đã chìm vào bóng tối.
Tống Kiều ẩn mình trong rừng cây nhỏ, yên lặng quan sát tình hình.
Không biết Rose gấp cái gì, nhất định bảo cô hành động vào đêm nay.
Tống Kiều nhìn bộ trang phục hầu gái ngắn cũn cỡn của mình, hối hận vì đã chọn một cô bé có chiều cao khiêm tốn.
May mắn vẫn vừa người, chỉ là nhìn kiểu gì cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Sau khi xác nhận vị trí tầng hầm, Tống Kiều mới bắt đầu gửi vị trí cho người cộng sự mà Rose phái đến.
Cô ta có lẽ là người giỏi công nghệ, gây chút áp lực cho hệ thống an ninh của biệt thự cũng không khó khăn gì.
Tống Kiều chịu đựng lũ muỗi đúng mười phút, đột nhiên từ biệt thự truyền đến tiếng báo động.
Tất cả người có mặt đều tập trung lại, trong đó có cả Tống Kiều.
Cô lẫn trong đám người, thành công trà trộn vào biệt thự.
Kỷ Đình Dạ đứng trên bậc thềm, thần sắc lạnh lùng ngàn năm không đổi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phong Khiêm đứng bên cạnh hắn, đưa tay đẩy gọng kính lên chậm rãi đáp:
- Có kẻ muốn đột nhập nhưng vấp phải hệ thống an ninh của chúng ta.
Không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.
Kỷ Đình Dạ liếc qua đám giúp việc đang hoang mang đứng bên kia, không nói lời nào mà quay lưng đi trở vào.
Trong lòng Tống Kiều thoáng nhẹ nhõm, bước đầu xem như thành công rồi.
Bên cạnh cô, một cô bé mũm mĩm đột nhiên nói nhỏ:
- Làm sợ chết khiếp, còn tưởng sắp tiêu đời rồi.
Dạo này ông chủ tâm tình bất định, hôm qua còn suýt đã bóp chết A Hạ.
Tống Kiều nghiêng đầu, lại có người lên tiếng đáp lời cô bé kia.
- Cũng do A Hạ không biết thân biết phận, mơ mộng lấy lòng ông chủ một bước lên mây.
Cô ta bị vậy là đáng lắm.
- Hạ tiểu thư cũng thật đáng thương.
Bị kẻ xấu hại chết thì cũng thôi đi, ngay đến công ty nhà cô ấy cũng phá sản rồi.
Ông Hạ bị kết án phải ngồi tù, bà Hạ thì đến điền trang làm công trả nợ trong tình trạng đau ốm.
Thật thê thảm…
Một cô gái khác hừ khẽ, trong lời nói mang theo sự coi thường.
- Ác giả ác báo thôi, có gì đáng để đồng cảm chứ? Kể cả Hạ tiểu thư cũng vậy, cô ta sống trên sinh mạng của một bé gái vô tội đấy.
- …
Mọi người anh một câu tôi một câu bàn luận rôm rả, mãi đến khi quản gia nghiêm khắc nhắc nhở bọn họ mới chịu yên tĩnh lại.
Tống Kiều thở dài, lắc đầu đi về phòng ngủ dành cho giúp việc.
Cô gái mũm mĩm ban nãy lúc này mới chú ý đến cô, cất giọng nghi hoặc.
- Cô là ai vậy? Nhìn lạ quá, có phải là hầu gái ở biệt thự phụ không?
Tống Kiều quay đầu nhìn cô ta, không hề tỏ ra chột dạ mà bình thản đáp:
- Tôi đến thay A Hạ làm việc, hôm nay mới được chuyển qua.
Cô giúp việc gật gù, cười nói:
- Ra là vậy.
Mà trông cô xinh quá, nhìn chẳng giống giúp việc chút nào.
Tống Kiều nhướn mày, cũng cười đáp lại:
- Biết sao được, tại bố tôi nghiện cờ bạc nợ tiền xã hội đen.
Nếu không vào đây tôi sẽ bị bọn chúng bán vào hộp đêm mất.
- Đáng thương quá, hay cô đến ngủ với tôi đi.
A Hạ bị sa thải rồi, trong phòng chỉ còn mỗi tôi mà thôi.
Tống Kiều gật đầu, cô đúng là cần thu thập chút thông tin.
Cô bé mũm mĩm này rất dễ gạt, tạm thời cứ ở chung với cô ấy vậy.
…
Kỷ Đình Dạ quay lại thư phòng, Diệp Ninh vừa thấy hắn đã lên cất tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
Kỷ Đình Dạ ngồi lên ghế, nói bằng giọng vô cảm:
- Không, chỉ là có vài con chuột chạy loạn trong biệt thự thôi.
Diệp Ninh không đoán được suy nghĩ của hắn lúc này, cũng không chắc những gì cô nói đủ sức thuyết phục hắn.
Nhưng cho dù mạo hiểm cô vẫn phải thử một lần, cô không muốn sai lầm của mình phải để Tống Kiều tiếp tục trả giá.
Biểu cảm của Diệp Ninh đều lọt vào mắt Kỷ Đình Dạ, hắn có thể nhận ra cô gái này không nói dối.
- Tuy lời cô nói rất khó tin, nhưng trên đời này chuyện lạ gì cũng có thể tồn tại.
Tôi cần thời gian để kiểm chứng, trong lúc đó tôi mong cô sẽ làm đúng với cam kết của mình.
Tảng đá nặng trong lòng Diệp Ninh biến mất, cô đã lo sẽ rất khó thuyết phục người đàn ông này.
- Cảm ơn vì anh đã tin tôi, cho dù là làm gì cũng nên hành động nhanh lên.
Tôi có thể đợi nhưng Saly thì tôi không chắc lắm.
Kỷ Đình Dạ không đáp, hắn làm gì cũng sẽ có chừng mực của mình.
Diệp Ninh theo Phong Khiêm quay về phòng, nhận được sự giúp đỡ của Kỷ Đình Dạ khiến cô an tâm không ít.
Thư phòng lúc này lại trở nên yên tĩnh.
Từ khi Hạ Mẫn Hi rời đi, hắn luôn một mình chống chịu với những đêm dài đằng đẵng.
Kỷ Đình Dạ nhận ra thói quen rất đáng sợ, chỉ vì có cô mà hắn đã dần quên đi cảm giác cô đơn.
Cánh cửa thư phòng lần nữa mở ra, người tiến vào chính là Tống Dĩnh.
- Chắc anh không định tin vào những thứ vô căn cứ mà Diệp Ninh nói đấy chứ? Anh không thấy rất vô lý ư?
Kỷ Đình Dạ đứng quay lưng lại với Tống Dĩnh khiến cô không cách nào nhìn thấy biểu cảm lúc này của hắn.
- Có vô lý hay không chỉ cần kiểm tra là biết thôi.
Tống Dĩnh cau mày, nghi hoặc đáp:
- Làm sao kiểm tra, chẳng lẽ anh định bắt người về tra khảo à?
Kỷ Đình Dạ quay đầu, trong mắt là ý cười nhàn nhạt:
- Vậy thì không cần, cô ta rất nhanh sẽ đến đây thôi.
Không phải Rose đã giao nhiệm vụ cứu người cho Saly sao? Đợi cô ta đến, em biết phải làm gì rồi đó.
Tống Dĩnh nhún vai, đúng là cô đã lo bò trắng răng rồi.
Cho dù Rose tính toán giỏi thế nào, cũng sẽ không lường trước được những biến số đang dần chống đối lại bà ta.
Mà cô cũng là một trong số đó.
- Đã đến lúc kết thúc những rắc rối này rồi.
Em sẽ khiến bà ta trả giá vì đã lừa gạt em…
Kỷ Đình Dạ nhếch môi, lúc rời đi còn không quên xoa đầu Tống Dĩnh.
- Em gái ngoan…
Tống Dĩnh ngẩn người, hoang mang nhìn theo bóng lưng đang khuất sau cánh cửa của Kỷ Đình Dạ.
Người này vừa cười nhỉ? Vậy hẳn là có ai đó sắp gặp xui xẻo rồi.
Tống Dĩnh rùng mình, cô mong rằng bất hạnh đó không nhắm vào cô….