Này, dậy đi.
Chúng ta sắp muộn rồi…Tống Kiều đang mơ màng ngủ thì bị nện một cú trời giáng vô đầu.
Cũng không biết cô hầu gái này lấy sức mạnh từ đâu, khiến não cô ong ong vì chấn động.
Tống Kiều chậm rãi bò dậy, nếu không vì nhiệm vụ chết tiệt kia cô đã không chịu nỗi khổ dậy sớm này.
Căn biệt thự chỉ có một chủ nhân, nhưng giúp việc thì lại nhiều đến mức không đếm xuể.
Chỉ việc nấu bữa sáng và pha trà đã đủ loạn cả lên.
Tống Kiều uể oải ngáp một cái, vừa lau bát đĩa vừa quan sát mọi người bận rộn.
Đúng 6 giờ sáng, vị quản gia già nua đáng kính đã có mặt để kiểm tra tình hình.
Ông ta đi lướt qua từng người, đến trước mặt Tống Kiều thì dừng lại.
- Cô, pha cà phê mang ra vườn cho Kỷ tiên sinh.
Tống Kiều buông cái đĩa trong tay xuống, cúi đầu đáp:
- Vâng, thưa quản gia.
Cô lùi lại, sau đó lách qua đám đông đi làm nhiệm vụ được giao.
Nhưng còn chưa ra khỏi cửa nhà bếp đã bị gọi lại.
- Khoan đã, trước tiên nên thay bộ quần áo ngắn cũn cỡn ấy ra đi.
Nếu để Kỷ tiên sinh nhìn thấy sẽ tức giận đấy.
Khuôn miệng Tống Kiều khẽ méo, cô bắt đầu hoài nghi không biết Kỷ Đình Dạ có phải đàn ông hay không? Bởi vì sẽ khó ai mà ghét nổi cái tạo hình hầu gái quyến rũ thế này cả.
Quản gia không nhận được câu trả lời, sắc mặt có chút không vui.
- Sao vậy? Cô không nghe tôi nói gì à?
Tống Kiều quay đầu, tỏ vẻ lúng túng.
- Tôi biết rồi ạ, thưa quản gia.
Một cô gái bước ra khỏi hàng, tiến đến bên cạnh Tống Kiều.
Cô ta nhỏ giọng nói gì đó rồi đi ra ngoài, Tống Kiều cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Cô giúp việc dẫn Tống Kiều đến nơi để đồng phục hầu gái, lấy cho cô một bộ vừa vặn với kích cỡ của mình.
- Gần đây ông chủ tâm trạng không được tốt, nguyên nhân là do cái chết đột ngột của Hạ tiểu thư.
Cô mới đến cần phải chú ý, tránh mắc lỗi khiến ngài ấy nổi giận.
Tống Kiều vừa thay quần áo vừa nghe cô gái kia nhắc nhở, chỉ ậm ờ đáp:
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Cô gái kia mỉm cười, nhìn Tống Kiều đầy sự thân thiết.
- Không có gì, may là giúp được cô đấy.
À còn nữa, căn phòng ở lầu hai dành cho khách, không có việc gì thì đừng lên trên đó nhé.
Tống Kiều gật đầu, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
Cô cảm thấy thái độ người này có chút quái lạ, giống như cô ta đã nhìn thấu cô vậy.
Đây chính là dấu hiệu không tốt, vẫn là nên tránh tiếp xúc thì hơn.
Lúc Tống Kiều ra vườn, Kỷ Đình Dạ đã sớm đợi ở đó.
Cô cúi đầu, hết sức chuyên nghiệp đi đến đặt tách cà phê trước mặt hắn:
- Tiên sinh, cà phê của ngài.
Kỷ Đình Dạ không nhìn cô, ánh mắt hắn vẫn chăm chú dán trên tờ báo.
Hắn cầm tách cà phê uống một ngụm, hàng lông mày cương nghị lập tức nhíu chặt.
- Đây là ai pha?
Tống Kiều không xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thành thật đáp:
- Thưa ngài, là tôi đã pha ạ? Chẳng lẽ có vấn đề gì ư?
Kỷ Đình Dạ lúc này mới dời ánh mắt khỏi tờ báo nhìn thẳng vào Tống Kiều.
- Không có gì, rất ngon… Sau này cô cứ đảm nhận công việc này đi.
Tống Kiều âm thầm thở dài, suýt thì dọa chết cô.
Biểu hiện vừa rồi nào giống như rất hài lòng chứ? Cô còn tưởng hắn định nổi trận lôi đình nữa ấy.
Thoát một kiếp, Tống Kiều nhanh chóng chuồn đi.
Ở cạnh kẻ nhạy bén như Kỷ Đình Dạ rất dễ lộ sơ hở.
Tống Kiều vừa đi, cô giúp việc ban nãy đã nhanh chóng xuất hiện.
Cô ta đứng cách Kỷ Đình Dạ ba bước chân, cúi đầu nói:
- Tôi đã làm đúng với lời dặn của ngài, đem vị trí của Diệp tiểu thư nói với cô ấy.
Kỷ Đình Dạ sắc mặt âm trầm, lời nói ra không mang theo chút cảm xúc.
- Cô đã bất cẩn rồi, cô ấy không dễ gạt vậy đâu.
Cô giúp việc kinh ngạc, nói bằng giọng hổ thẹn.
- Tôi xin lỗi…
Kỷ Đình Dạ mệt mỏi day thái dương, khoát tay.
- Tạm thời đừng làm gì cả, bảo Phong Khiêm nhanh đón Tiểu Duệ về đây.
- Ngài ấy đã đi rồi ạ, có lẽ trưa nay sẽ mang tiểu thiếu gia trở về.
Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép.
Cô giúp việc dứt lời thì cũng rời đi, trong vườn lúc này chỉ còn lại một mình Kỷ Đình Dạ.
Hắn chạm rãi uống cà phê, hương vị này quả nhiên không lẫn vào đâu được.
…
Tống Kiều sau một ngày lau dọn, cô ngộ ra lao động tay chân thật không đơn giản như cô vẫn nghĩ.
Chưa bao giờ cô cảm thấy một ngày lại dài đến thế này.
Chờ mãi mới đến khuya, Tống Kiều bắt đầu hành động.
Cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Sau một ngày, đại khái cô đã thăm dò được đường lối trong dinh thự này.
Tống Kiều liên lạc với cộng sự mà Rose gửi đến, thực hiện kế hoạch giương đông kích tây.
Khi hệ thống an ninh báo động lần nữa, Tống Kiều đã thuận lợi đặt chân đến tầng hầm.
Khi cánh cửa phòng giam mở ra, cô gái bên trong nhìn Tống Kiều bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng:
- Chị đến rồi à? Tôi đã đợi chị lâu rồi đấy.
Tống Kiều mặt không biểu cảm, đi đến tháo còng xiềng xích giúp người kia.
- Cô là Tống Dĩnh phải không? Chủ thượng bảo tôi đến cứu cô ra ngoài.
Tống Dĩnh trong lòng thầm cười lạnh, bề ngoài vẫn làm ra vẻ tự nhiên.
- Cảm ơn, tôi còn tưởng sẽ chết ở đây rồi.
Tống Kiều nhếch môi, hờ hững đáp:
- Cô đương nhiên không thể chết dễ như vậy rồi, đi thôi…
Tống Kiều dẫn đầu bước đi trước, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của người phía sau.
Đột nhiên “rầm” một tiếng, không gian xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Tống Dĩnh bị người chế trụ ấn lên tường, bên tai là tiếng cười trầm thấp khiến cô nổi gai óc.
- Saly, cô điên rồi sao? Thả tôi ra…
Tống Kiều khẽ dùng sức, giọng nói lạnh băng làm người khác không rét mà run.
- Đợi tôi an toàn ra ngoài, tôi sẽ thả cô ra.
Bằng không…
Tống Kiều hạ giọng, thái độ mang theo uy hiếp rõ ràng.
Tống Dĩnh không biết sơ hở ở đâu, nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó:
- Rose sai cô đến giết tôi ư? Bà ta cũng đủ ác đấy…
- Bớt nói nhảm đi, muốn bẫy tôi e là còn non lắm đấy người bạn nhỏ.
Tống Dĩnh nghiêng đầu, cố sức nhìn Tống Kiều nhưng vô dụng.
- Tôi và chị đều là sát thủ của Bạch Hồ, tôi bẫy chị thì được lợi ích gì chứ?
Tống Kiều kéo Tống Dĩnh đứng thẳng lên, đem súng trong tay đặt ở thái dương cô cười đáp:
- Tôi cũng muốn biết đó, nhưng trước tiên chúng ta nên rời khỏi đây đã.
Tống Dĩnh biết người này không phải đang uy hiếp, sát khí từ cô đã quá rõ ràng.
Nếu không muốn chết thì chỉ có thể làm theo.
Tống Kiều dẫn người rút lui theo kế hoạch đã định, lúc ra đến cổng thì chạm mặt đám người Phong Khiêm.
Cô đem Tống Dĩnh ra trước che chắn mình, hướng Phong Khiêm cười quỷ quyệt.
- Tôi nhát gan lắm đấy, không muốn cô ta chết thì mau lùi lại đi.
Tống Dĩnh cau mày, sao cái tác phong này quen thế nhỉ? Cho dù đứng trước nguy hiểm, cô gái này vẫn như cũ không hề tỏ ra sợ hãi.
Đám đông dạt ra, nhường lối cho Kỷ Đình Dạ đi vào.
Tất cả bọn họ đều hướng súng về phía bên này, tư thế sẵn sàng hạ độc thủ khi nhận được chỉ thị.
Kỷ Đình Dạ đưa tay ra hiệu cho bọn họ lùi lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tống Kiều.
- Nói điều kiện của cô, đừng làm hại em ấy…
Tống Kiều nhếch môi, đem họng súng vỗ nhẹ vào mặt Tống Dĩnh.
- Quả nhiên mạng của cô ta hữu dụng.
Thôi được, mang cho tôi một chiếc xe đầy xăng, giao chìa khóa cho Diệp Ninh.
Chỉ cần tôi an toàn, thì cô ta sẽ giữ được mạng.
Diệp Ninh có chút bất ngờ, Tống Kiều… vậy mà thật sự đến cứu cô….