Cô Vợ Thần Bí Của Đại Boss

Tống Kiều trong bộ đồng phục nhân viên cẩn thận dò xét xung quanh. Đây được xem là buổi tiệc họp mặt quy mô lớn của giới hắc đạo. Vô số những nhân vật tầm cỡ đã có mặt từ hai ngày trước khi buổi tiệc diễn ra, khiến căn biệt thự thường ngày vốn to lớn của Kỷ Gia giờ phút này trở nên chật chội.

Vì để đảm bảo an toàn, tất cả tân khách khi qua cửa đều phải để lại vũ khí phòng thân của mình. Quy định này có vẻ khó khăn đối với bọn họ, bởi ai chẳng biết vũ khí là vật bất ly thân của những người đã quen sống trong cảnh gió tanh mưa máu. Nhưng ngoài tưởng tượng của Tống Kiều, bọn họ đã làm theo mà không hề có một sự phàn nàn nào cả. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, một cô hầu nữ đi đến huých nhẹ vào vai cô:

- Ngẩn ra đó làm gì? Còn không nhanh đi lấy bánh kem đến đây.

Tống Kiều giật mình, cô vâng dạ rồi rời khỏi vị trí. Lúc lướt qua Đàm Mặc thì bị hắn gọi lại:

- Này cô, lấy giúp tôi một ly rượu và ít bánh ngọt sang đây nhé.

Tống Kiều ngẩng đầu, đối diện cô là ánh mắt chứa đầy sự cười nhạo của Đàm Mặc. Phải khó khăn lắm cô mới dằn xuống được xúc động muốn đánh người, nở nụ cười không thể nào giả tạo hơn:

- Tiên sinh xin đợi một chút, tôi sẽ mang đến ngay.

Tống Kiều nói xong thì đi lại phía bàn, lựa những thứ mà Đàm Mặc không thể nuốt được chất đầy một dĩa. Muốn sai khiến cô ư? Vậy cô sẽ để trả giá…

Đàm Mặc nhìn những thứ hầm bà lằng trong tay Tống Kiều, sắc mặt không khỏi đen một nửa. Nhưng cô làm như nhìn không ra, đem chiếc dĩa đầy ụ đặt vào tay hắn:

- Chúc tiên sinh ngon miệng. Nếu ngài vẫn đói thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.

Tống Kiều cố ý cao giọng, thu hút mọi ánh nhìn đều tập trung về phía bên này. Đàm Mặc đầu đầy hắn tuyến, dù đang cười nhưng lời nói lại hạ xuống rất thấp:

- Cảm ơn, tôi nghĩ bấy nhiêu là đủ rồi.

Hắn nhếch môi, bộ dạng giảo hoạt như hồ ly khiến Tống Kiều theo bản năng nhìn hắn bằng ánh mắt phòng bị.

- Tiên sinh, ngài còn điều gì căn dặn sao?

Đàm Mặc lắc đầu, lấy trong túi ra một sấp tiền đưa cho Tống Kiều. Hắn ghé sát vào tai cô, bắt đầu thổi khí lạnh:

- Đây là phần thưởng vì cô đã phục vụ tôi chu đáo. Còn nữa, bộ quần áo này rất hợp với cô nha.

Khoé môi Tống Kiều méo xệch, cô thật muốn tung một đấm vào gương mặt điểm trai yêu nghiệt này. Nhưng còn chưa kịp hành động, phía sau lưng đã truyền đến một thanh âm lạnh lẽo thấu xương.

- Tôi thường nghe danh Đàm lão đại rất đào hoa, nhưng không nghĩ ngay đến một nữ hầu cũng làm anh hứng thú đấy.

Không hiểu sao Tống Kiều giống như bị bắt gian, chột dạ đẩy Đàm Mặc ra lùi lại mấy bước. Đàm Mặc bật cười, hứng thú nhìn Kỷ Đình Dạ đang phẫn nộ phía sau.

- Đùa chút thôi, Kỷ Tổng đừng để ý…

Tống Kiều trừng mắt liếc hắn, sự cảnh cáo rõ ràng của cô khiến hắn trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Chẳng qua là nhã hứng nhất thời, dù sao lát nữa còn một vở kịch dài đợi hắn đến góp vui.

Kỷ Đình Dạ không quan tâm suy nghĩ của Đàm Mặc, hắn liếc qua Tống Kiều cất giọng trầm trầm.

- Cô đi làm việc đi, chỗ này có tôi là được rồi.

Tống Kiều cúi đầu, đáp một câu rồi nhanh chân lủi mất.

Đàm Mặc thấy cô bỏ của chạy lấy người thì không khỏi chậc lưỡi cảm thán:

- Nhát chết đi được, như này thật không thú vị chút nào.

Kỷ Đình Dạ nhận lấy ly rượu mà phục vụ đưa đến, nhẹ nhàng chạm cốc với Đàm Mặc:

- Người của tôi, anh tốt nhất đừng nảy sinh hứng thú.

- Vậy sao? Xem ra tôi đã thất lễ rồi…

Cho dù bọn họ đang cười, nhưng không khí xung quanh lại sặc mùi thuốc súng. Những người có mặt đều làm như không thấy, tự động tản ra để tránh vạ lây đến mình.

Chỉ có Diệp Ninh là rất thản nhiên, cô bước đến khoác tay Đàm Mặc hướng Kỷ Đình Dạ cười duyên dáng.

- Kỷ tổng, tôi có thể mời ngài một ly không?

Sắc mặt Đàm Mặc trầm xuống, đưa tay cướp lấy ly rượu của Diệp Ninh.

- Uống gì mà uống, em quên mình có bệnh dạ dày sao?

Diệp Ninh nghiêng đầu, khẽ lườm hắn.

- Một lý cũng không chết được đâu.

Kỷ Đình Dạ gật đầu, cười ẩn ý:

- Ly này phải là tôi mời mới đúng chứ? Diệp tiểu thư thật sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

- Vậy ư? Tôi rất vui vì có thể làm được gì có ích đấy.

Hai người vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn ngó lơ Đàm Mặc. Hắn nổi giận, dùng sức túm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô.

- Ngại quá, chúng tôi có chuyện riêng cần giải quyết. Xin thất lễ…

Hắn không đợi Kỷ Đình Dạ nêu ý kiến đã trực tiếp kéo người đi, bộ dạng hằn hộc này của hắn khiến Diệp Ninh không khỏi bật cười. Cô chẳng qua muốn trả đũa hắn vì dám trêu chọc Tống Kiều, lại không nghĩ làm đổ bình giấm chua của ai đó.

Khi hai người ra đến ban công, Đàm Mặc đã mất kiên nhẫn bắt đầu truy hỏi những gì xảy ra khi cô ở nơi này. Diệp Ninh thành thật kể lại, còn không quên cảnh cáo hắn.

- Hôm nay anh chỉ nên đóng vai quần chúng thôi, đừng làm mấy việc gây chú ý như vừa nãy nữa.

Đàm Mặc ôm cô trong lòng, tựa người trên lan can cười lạnh:

- Tôi cũng không có ý định than gia đâu. Nhưng vừa rồi em và tên họ Kỷ kia thật khiến tôi không thoải mái.

Diệp Ninh giúp hắn chỉnh sửa lại cà vạt, giả vờ phụng phịu.

- Là anh trêu hoa ghẹo nguyệt trước, em chỉ muốn anh hiểu cảm giác của mình thôi.

Đàm Mặc mỉm cười, bàn tay đặt bên eo Diệp Ninh bắt đầu không yên phận:

- Ghen ư? Đừng quên đó là chị em tốt của em đấy. Tôi và cô ấy có mối quan hệ gì em không phải rõ ràng nhất sao?

- Như thế cũng không được. Sau này anh phải giữ khoảng cách với cậu ấy.

Diệp Ninh nói vậy không phải vì cô thật sự ghen tỵ, cứ nhìn thái độ vừa mới rồi của Kỷ Đình Dạ mà xem, cô không muốn giữ họ lại xảy ra xung đột. Chuyện này đối với ai cũng không có lợi.

Nhưng Đàm Mặc lại không nghĩ như vậy, hắn cho rằng Diệp Ninh thật sự để ý chuyện này. Hắn thích cô ghen tuông, thích cô chiếm hữu mình. Bởi vì chỉ những lúc như vậy, hắn mới cảm nhận được cô cũng yêu hắn như hắn yêu cô.

- Được rồi, đừng tức giận. Sẽ không có lần sau…

Đàm Mặc vừa nói vừa cúi xuống hôn lên môi Diệp Ninh, chỉ là một cái chạm nhẹ rồi rời đi cũng đủ khiến lòng hắn rạo rực. Mấy ngày không gặp đã khiến hắn nhung nhớ đến thế này, xem ra chỉ có cô thôi.



Tống Kiều vào phòng bếp lấy bánh kem, lúc trở về đã nhìn thấy nhân vật chính của ngày hôm nay là Lưu Vũ Bằng đứng trên sân khấu. Bên cạnh ông lúc này là Bạch Tư Âm, cả hai nói gì đó mà Tống Kiều không nghe rõ.

Đột nhiên đèn của sảnh tiệc tắt phụt, nguồn sáng lúc này là trung tâm của sân khấu kia. Tiếng vĩ cầm từ đâu đó vang lên, âm điệu du dương của bài hát mừng sinh nhật.

Tống Kiều đẩy bánh kem lên sân khấu, đây là thời khắc quyết định thành bại của nhiệm vụ này. Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Lưu Vũ Bằng lúc này cứ đứng yên bất động như lạc vào cõi mộng. Tống Kiều lặng lẽ rút vũ khí, thừa cơ hội mọi người còn đang ngơ ngác mà tấn công Lưu Vũ Bằng. Ông ta lập tức hoàn hồn, trước khi lưỡi dao sắc bén đâm trúng đã nghiêng người tránh thoát.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, lúc quan khách kịp phản ứng lại đã thấy Lưu Vũ Bằng rút súng nhắm về phía Tống Kiều.

Đoàng…

Âm thanh không còn lạ lẫm gì với những người ở đây vang lên, viên đạn chuẩn xác ghim vào tim của Tống Kiều trước khi mũi dao trong tay cô cắm vào người Lưu Vũ Bằng. Thân ảnh nhỏ bé ngã xuống, máu tươi lênh láng nhuộm đỏ một mảnh áo sơ mi mà Tống Kiều đang mặc. Mùi tanh tưởi tràn ngập không khí, khiến những người có mặt không khỏi nhíu mày.

Từ trong đám đông, một tiếng cười trầm thấp vang lên. Rose bỏ chiếc đàn vĩ cầm trong tay xuống, thích thú bước ra đứng trước mặt Lưu Vũ Bằng.

- Lâm Cảnh Hàn, ông có hài lòng với món quà của tôi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui