Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý, đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?

Mấy người này còn tỏ vẻ đồng tình nhìn anh sao? Đúng là gặp quỷ, anh muốn bọn họ nghe cho rõ chuyện gì đã xảy ra?

"Cạch..." Ly rượu trong tay cậu năm Tào lập tức rơi xuống đất, may là anh ta đã uống hết rượu nên ly rượu trống không.

Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, giống như nhìn thấy quái vật.

"Anh ba, anh nói anh làm ba rồi? Chị dâu mang thai sao?" cậu bảy còn nhỏ tuổi, lòng hiếu kỳ thật sự quá nặng, nhưng lúc này đầu óc của cậu bảy cũng không dừng hoạt động: "Anh ba, chị dâu mang thai nhưng lại không cần anh nữa?"

"Cậu nói gì vậy, da ngứa sao?" Dương Tầm Chiêu liếc cậu bảy một cái, bọn họ rất yêu quý cậu bảy cho nên giọng Dương Tầm Chiêu nói chuyện với cậu bảy vẫn còn tốt.

"Tôi cần phải nhấn mạnh một chút, không phải tôi sắp làm ba mà là tôi đã làm ba rồi, tôi..."

"Anh ba, em hiểu rồi, anh và người khác có con cho nên chị dâu mới không cần anh nữa." cậu bảy không đợi cậu ba Dương nói xong đã kêu lên một tiếng: "Anh ba, sao anh có thể như vậy?"

"Cậu có thể câm miệng lại." Lần này Dương Tầm Chiêu trừng mắt nhìn cậu bảy một cái, bình thường đứa nhỏ này rất đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, hôm nay sao anh ta nói mấy lời không dễ nghe như thế.

"thằng ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng xem." Từ trước đến nay cậu hai Trác luôn chín chắn, lúc này cũng không nhịn được tò mò, mọi người vẫn đang mờ mịt.

Dương Tầm Chiêu nói anh đã làm ba có nghĩa là đứa bé đã được sinh ra, theo như bọn họ biết thì gần đây Hàn Nhã Thanh không có sinh con.

Cho nên vừa rồi cậu bảy nói Dương Tầm Chiêu và người khác có con, lời phân tích này cũng không có sai.

"Mọi người cũng biết chuyện năm năm trước, hiện tại mọi người cũng biết người phụ nữ năm năm trước là Hàn Nhã Thanh." Dương Tầm Chiêu bắt đầu giải thích, lúc này sự kiên nhẫn của cậu ba Dương rất tốt, giải thích vô cùng tỉ mỉ.

"Anh ba, ý của anh là năm năm trước chị dâu mang thai, mang thai con của anh sao?" Tịch Xuyên vừa nghe đa hiểu, nếu là như vậy thì chuyện này lập tức sáng tỏ.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu không ngừng cong lên, ý cười trên mặt càng rõ ràng, anh vô cùng đắc ý gật đầu.

"Không đúng, em không thấy bên cạnh chị dâu có đứa bé nào." Cậu năm Tào đưa ra thắc mắc: "Lúc trước chị dâu và anh ba kết hôn, vì sao hiện tại anh ba mới biết được chuyện này? Hơn nữa không phải nói chị dâu không thể sinh con sao?"

Dương Tầm Chiêu nghe cậu năm Tào nói thì sự đắc ý trên mặt biến mất một nửa, lúc bắt đầu cô không biết người đàn ông năm năm người là anh, sau đó cô vẫn luôn giấu anh.

Chẳng những cô giấu giếm anh, ngay cả Đường Lăng vẫn luôn giấu anh.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, là anh quá ngu ngốc không phát hiện ra, hơn nữa năm năm qua cô nuôi dưỡng hai đứa con, anh làm ba lại không làm gì cả, cậu ba Dương nghĩ vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Bởi vì năm đó cô ấy sinh con là lỗi của tôi." Lúc trước cô nói mình bị thương nên không thể sinh con, lúc trước anh còn tưởng rằng cô bị thương lúc làm việc, hiện tại anh mới biết được năm đó cô sinh con cho anh nên đến bây giờ không thể mang thai được.

Lúc trước cô đã mạo hiểm tính mạng sinh hai đứa con cho anh, Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy thì trong lòng đau nhói.

"Đây là chuyện tốt, hiện tại cậu là người đầu tiên trong chúng ta được làm ba." Cậu hai Trác thấy Dương Tầm Chiêu tự trách, cậu hai Trác nghĩ chuyện này đã qua, hơn nữa kết quả này cũng tốt, là chuyện tốt, không nên đau lòng.

Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, nếu Dương Tầm Chiêu kết hôn với Hàn Nhã Thanh thì cả đời không thể làm ba, hiện tại kết quả này coi như là sự bất ngờ của ông trời ban cho.

"Anh ba, ý của anh là anh và chị dâu đã sớm có con? Con của anh và chị dâu đã năm tuổi rồi?" cậu bảy chớp mắt, có chút mờ mịt lại mang theo sự vui sướng: "Nói như vậy là em có cháu trai rồi..."

"Anh ba, là con trai hay là con gái?" cậu bảy đột nhiên nhớ tới anh ba vẫn chưa nói là con trai hay là con gái, cho nên nói cháu trai cũng không thích hợp lắm, cũng có thể là cháu gái mà.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu không nhịn được cong lên, ý cười trên mặt không kìm nén được, nụ cười vừa hạnh phúc lại thỏa mãn.

Dương Tầm Chiêu hắng giọng một cái, cố ý nói kéo dài: "Con gái..."

"Con gái tốt lắm, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, thật là tốt." cậu bảy lại liên tục nói: "Đó là cháu gái nhỏ."

"cậu bảy nói rất đúng, con gái tri kỷ lại hiểu chuyện." Cậu hai Trác cong khóe môi, cũng nói theo cậu bảy.

"Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, anh ba, con gái chắc chắn rất thân thiết với anh." Cậu năm Tào cũng nhanh chóng nói một câu.

Lúc này bọn họ thật sự vui mừng cho Dương Tầm Chiêu, bọn họ cũng biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, bọn họ vốn cho rằng cả đời Dương Tầm Chiêu không thể làm ba.

Hiện tại anh đột nhiên có thêm một đứa con gái, có thể không vui vẻ sao?

Nhưng mọi người cũng biết bé gái này là đứa con duy nhất của Dương Tầm Chiêu.

Không phải là con trai vẫn có chút đáng tiếc, dù sao Dương Tầm Chiêu có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu có con trai kế thừa vẫn tốt hơn một chút.

"Anh ba, chúc mừng anh." Tịch Xuyên đơn giản nhất, hoàn toàn vui mừng cho Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu lại nhìn lướt qua mọi người, khóe môi khẽ nhúc nhích, lại chậm rãi nói: "Con trai..."

"Anh ba, anh có ý gì? Rốt cuộc là con trai hay là con gái?" cậu bảy lại mờ mịt: "Anh ba, không lẽ anh vẫn chưa phân biệt được con trai hay là con gái sao?"

Mấy người đồng thời nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhất thời không nói chuyện, rốt cuộc là con trai hay là con gái?

Chuyện này có thể nói sai sao?

"Anh ba, rốt cuộc là con trai hay là con gái? Anh phải nói rõ ràng." Cậu năm Tào cũng nóng nảy.

Trong mắt mọi người đầy mong chờ, sốt ruột, Dương Tầm Chiêu cầm ly trà trước mặt lên, sau đó khẽ nhấp một ngụm rồi mới mở miệng nói: "Cả hai!!"

Mấy người lập tức yên tĩnh như gà.

"Anh ba, anh có ý gì?! Có cả con trai và con gái luôn sao?!" Vẫn là cậu bảy không nhịn được hỏi.

"Ừ, cặp sinh đôi trai gái." Dương Tầm Chiêu nói, giọng nói không cao, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được sự khoe khoang.

"Mẹ nó!!" Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra: "Anh ba, hơn nửa đêm anh gọi bọn em ra ngoài là vì muốn khoe khoang với bọn em sao?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui