“Thành chủ, ông cụ Dương là người quyết định cuộc hôn nhân này, hơn nữa ông cụ Dương đã công khai ra ngoài, người bên ngoài cũng không biết được tình hình thật sự của Trình Nhu Nhu ở Quỷ Vực Chi Thành, cho nên dưới tình huống này, chỉ sợ là Dương Tầm Chiêu cũng không có cách nào hay ho cả đúng không?” Quản gia Trọng hơi có chút lo lắng, thành chủ rõ ràng là cố ý làm người ta khó xử mà.
“Không thể nào không có cách, chủ yếu là xem thử cậu ta có tâm hay không thôi.” Trương Minh Hoàng không che giấu ý đồ của ông: “Tình huống này có thể kiểm tra con người, kiểm tra tấm lòng, kiểm tra nhân tính, lại càng kiểm tra năng lực của một người nhất.”
Trương Minh Hoàng làm như thế chắc chắn là có suy nghĩ riêng của ông, ông muốn xem thử rốt cuộc tên Dương Tầm Chiêu này có bản lĩnh gì?
“Thành chủ, như vậy thật tàn nhẫn.” Quản gia Trọng nghe thành chủ nhà ông nói vậy thì sửng sốt: “Thành chủ, dưới loại tình huống này, Dương Tầm Chiêu rất khó.”
“Khó mới tốt, nếu không khó thì chẳng có tác dụng gì.” Chuyện Trương Minh Hoàng đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi: “Nếu cậu ta không qua được bài kiểm tra này...”
Trương Minh Hoàng nói đến đây thì hơi dừng lại, ông đột nhiên nhớ ra, bây giờ ông không có lập trường nào để xen vào việc của cô cả nhà họ Đường, dù sao lúc trước cũng chỉ là Lương nghi ngờ cô có khả năng là con gái của ông, cũng không thể xác nhận.
Cho nên thật ra ông không có quan hệ gì với cô cả nhà họ Đường, ít nhất là bây giờ vẫn không có.
Ông thật sự không có quyền xía vào chuyện của cô cả nhà họ Đường.
“Tạm thời cứ chờ xem đi.” Trương Minh Hoàng hơi nhíu mày, giọng điệu rõ ràng đã thay đổi, hơi hạ thấp xuống.
“Thành chủ, làm sao thế?” Quản gia Trọng đi theo bên người ông suốt mấy chục năm, ông có thể cảm nhận được những điểm khác biệt nhỏ nhặt nhất của Trương Minh Hoàng, quản gia Trọng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của thành chủ nhà ông.
“Không có việc gì, chuyện bên Thành đã điều tra như thế nào rồi?” Trương Minh Hoàng không nói thêm gì nữa, dời sang đề tài khác.
“Tôi đã kêu người đi thông báo cho Thành thiếu chủ, bên chỗ Thành thiểu chủ chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.” Quản gia Trọng cảm nhận được cảm xúc của thành chủ đang suy sút, trong lòng quản gia Trọng cũng nặng nề hơn, chắc chắn thành chủ đã nhớ đến cái gì.
.