Trương Minh Hoàng cũng nhìn chân dung mình tự vẽ, rồi không khỏi mỉm cười: “Ừm, ông nói rất đúng.”
Ông cũng không biết tại sao, mà khoảng thời gian này trong đầu ông bỗng hiện lên bóng dáng bà ấy, ban đầu là mơ hồ rồi dần dần hiện rõ hơn, nhưng ông chắc chắn đó là bà ấy.
Mặc dù lúc trước ông bị người khác bỏ thuốc, ý thức mơ màng, nhưng dù gì ông cũng ở bên bà ấy trong thời gian dài, hơn nữa hai người còn làm chuyện thân mật như vậy, nên ông nghĩ chắc chắn trong lúc nào đó ông đã nhìn thấy rõ bóng dáng bà ấy, nhưng vì tác dụng của thuốc, nên sau khi tỉnh lại ông đã quên hết mọi thứ.
Lần đó sau khi nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường, mặc dù ông cảm thấy hơi đặc biệt, rất thích cô gái này, nhưng lúc đó ông không hề liên tưởng cô đến người phụ nữ trong ký ức.
Nhưng sau đó, trong đầu ông dần hiện lên khuôn mặt bà ấy.
Bóng dáng bà ấy như được đào lên từ nơi sâu nhất trong ký ức của ông, cũng có thể nói là bị đào lên, có lẽ việc ông nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường là một sự dẫn dắt, nhưng ông chắc chắn không nhập hai người thành một.
Ông biết rõ chân dung ông vẽ là người trong ký ức.
Nên hôm nay ông cố gắng vẽ chân dung bà ấy, như muốn vẽ cho ra bóng dáng đó, để giữ lại, không được quên nữa.
Đến khi vẽ xong bức chân dung, ông mới nhận ra người trong đầu ông rất giống cô cả nhà họ Đường, nhưng dù là thế, ông cũng chưa từng nghi ngờ điều gì, ông biết người ông vẽ không phải cô cả nhà họ Đường.
Ông cũng chắc chắn không phải vì ông nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường, nên mới tưởng tượng người trong ký ức là cô.
Chuyện này tuyệt đối không thể, đó là người phụ nữ ông yêu sâu đậm nhất, lần nào ông cũng vẽ bằng trái tim mình, nên ông chắc chắn mình sẽ không nhầm lẫn.
Vì vậy, ông rất tán thành câu nói của quản gia Trọng.
Cô cả nhà họ Đường giống người phụ nữ trong đầu ông như vậy, nên rất có thể cô thật sự là con gái ông.
Quản gia Trọng nghe thành chủ nhà mình nói vậy rõ ràng hơi sửng sốt, ông luôn nghĩ rằng thành chủ dựa theo bóng dáng cô cả nhà họ Đường để vẽ phu nhân.
Quản gia Trọng thầm thở dài, lúc nãy chỉ là cái cớ do ông nhất thời sốt sắng nghĩ ra, không ngờ thành chủ lại trả lời nghiêm túc như thế, làm quản gia Trọng nhất thời không biết phải nói gì.
Giờ quản gia Trọng chỉ hy vọng cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái thành chủ.
Dương Tầm Chiêu chơi chung ở hai đứa trẻ ở nhà họ Đường một lúc, vì anh luôn phớt lờ việc giải quyết chuyện kết hôn, cũng không bàn bạc với mọi người, nên mấy người khác cũng không nói gì nữa.
Dương Tầm Chiêu vừa rời khỏi nhà họ Đường, đã gọi thẳng cho thư ký Lưu: “Chuyện tôi bảo cậu làm đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
Dương Tầm Chiêu vốn không định giải quyết chuyện này gấp như thế, nhưng ông bà cụ Dương liên tục ép buộc anh.
“Tôi đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng, nếu tổng giám đốc sốt ruột như vậy, thì để tôi đi giục bọn họ, có lẽ hôm nay sẽ hoàn thành.” Đầu bên kia thư ký Lưu có hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng trả lời tổng giám đốc nhà mình.
“Ừm, cậu làm rất tốt!” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp, anh vốn tưởng chuyện này sẽ không nhanh như thế, quả nhiên hiệu suất làm việc của thư ký Lưu vẫn rất cao.
“Tổng giám đốc, chúng ta nhất định phải làm thế ư?” Thư ký Lưu do dự một lát, rồi dè dặt hỏi một câu.
Thư ký Lưu cũng biết mấy năm nay tổng giám đốc sống không dễ dàng gì, nhưng một khi tiến hành bước này, thì tổng giám đốc không còn quay đầu được nữa, đến lúc đó nhất định sẽ gây ra chấn động, không biết mọi người sẽ nói tổng giám đốc thế nào?
“Cậu cứ làm tốt mọi chuyện trước đi.” Dương Tầm Chiêu không trả lời thẳng thừng, chuyện này anh đã quyết định rồi, nhưng có mấy lời anh không muốn nói ra, mặc dù những chuyện ông bà cụ Dương làm rất quá đáng, nhưng trong lòng anh vẫn nặng trĩu khi nghĩ tới chuyện anh sắp làm.
“Được, tôi biết rồi.” Thư ký Lưu nghe giọng điệu hơi nặng nề của tổng giám đốc nhà mình, thì không hỏi gì nữa.
Dương Tầm Chiêu cúp máy, ngồi một mình trong xe, cũng không vội lái xe đi, mà tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm hai mắt lại, che giấu đi toàn bộ cảm xúc của anh, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Dương Tầm Chiêu cứ ngồi im như thế trong thời gian dài, mặc dù anh đã quyết định sẽ làm như thế, nhưng tim anh vẫn...!
Đúng lúc này, điện thoại Dương Tầm Chiêu bỗng đổ chuông, cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Dương Tầm Chiêu mở mắt ra, nhất thời mơ màng, sửng sốt một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra, thấy Cố Ngũ gọi tới thì hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng nghe máy.
Nếu không có tình huống gì đặc biệt thì Cố Ngũ sẽ không gọi cho anh vào lúc này, nhất là khi trải qua chuyện Đường Vũ Kỳ bị bắt cóc vào tối qua.
“Lão đại, em phát hiện ra một vấn đề, cảm thấy nó hơi kỳ lạ, nên muốn báo cáo với anh.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Cố Ngũ đã vang lên, nhưng không giống như có chuyện gì hệ trọng.
“Vấn đề gì?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày, Cố Ngũ nói có vấn đề, thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện râu ria.
“Em phát hiện Rệp đang dẫn người lục soát toàn bộ thành phố A, như đang tìm người, Rệp là người của ông cụ Dương, nên em đoán có lẽ ông cụ đã bảo anh ta tìm ai đó.” Đây mới là lý do Cố Ngũ gọi cho Dương Tầm Chiêu, ông cụ Dương muốn tìm người, tất nhiên anh phải báo cho lão đại nhà mình biết.
“Cậu có biết bọn họ đang tìm ai không?” Dương Tầm Chiêu khẽ híp mắt lại, giọng nói cũng thâm trầm hơn, ông cụ Dương sai Rệp đi tìm người vào lúc này? Ông cụ muốn tìm ai?
“Chuyện này thì em vẫn chưa biết, em vừa phát ra tình hình đã gọi cho anh ngay, anh có cần em bắt một người để tra hỏi không?” Thật ra Cố Ngũ cũng không biết tình hình cụ thể, nên mới không sốt sắng, cũng chẳng cảm thấy đây là chuyện hệ trọng.
Dù gì ông cụ Dương cũng sai Rệp làm việc nhiều lần rồi.
“Cậu cứ bắt thẳng Rệp cho tôi, tôi sợ người khác không biết tình hình cụ thể, bắt người xong thì cậu mang thẳng anh ta tới Diêm Môn, giờ tôi sẽ đi qua đó, đích thân tra hỏi anh ta.” Trong lòng Dương Tầm Chiêu có một dự cảm không lành, trước đó ông cụ Dương mới công bố chuyện anh kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành, giờ lại gấp gáp sai Rệp đi tìm người.
Hơn nữa chuyện ông cụ Dương sai Rệp làm đều là mấy chuyện không muốn cho người khác biết, nên chắc chắn đây không phải chuyện tốt lành gì.
Trong tình hình này mà ông cụ Dương còn muốn tìm ai? Trong đầu Dương Tầm Chiêu dần hiện ra một đáp án.
Nhưng anh không mong chuyện sẽ giống anh nghĩ, hy vọng là không phải thế.
“Vâng, em biết rồi, em sẽ đi bắt người ngay, hơn nữa còn đích thân đi, nhất định sẽ mang người về cho anh.” Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói sẽ đích thân tới tra hỏi, thì nhất thời trở nên nghiêm túc, quyết định tự đi bắt người.
Dương Tầm Chiêu cúp máy xong, thì sắc mặt u ám đến đáng sợ, giờ anh chẳng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, mà nhanh chóng lái xe tới Diêm Môn, trong lòng anh vẫn ôm chút hy vọng xa vời, mong chuyện sẽ không giống như anh nghĩ.
Rệp là xã hội đen, mặc dù mấy năm nay anh ta lăn lộn khá tốt, nhưng chưa phải là đối thủ của Diêm Môn, huống chi giờ anh ta đang dẫn người tìm kiếm khắp nơi, nên Cố Ngũ vừa đích thân ra trận, đã nhanh chóng bắt được người.
“Mấy người đang làm gì đấy? Dám bắt ông đây, sao mấy người không nghe ngóng thử xem ông đây là ai?” Rệp bị người Cố Ngũ dẫn đi thì nhất thời mơ màng, tất nhiên là xã hội đen, thì những lúc mấu chốt phải nói lời hung ác.
“Các cậu dẫn người đi cho tôi.” Cố Ngũ chẳng muốn phí lời với anh ta, lão đại dặn bắt người xong thì đưa thẳng đến Diêm Môn, nên giờ anh dẫn người về là hoàn thành nhiệm vụ.
“Mấy người dám bắt tôi? Tôi nói cho mấy người biết, tôi là người nhà họ Dương.” Mặc dù Rệp là xã hội đen, nhưng anh biết rõ dùng nhà họ Diệp sẽ có tính uy hiếp hơn, hơn nữa mấy năm nay anh luôn làm việc cho ông cụ Dương, nên cũng xem như là người nhà họ Dương.
Cố Ngũ nghe vậy thì cười nhạo ngay, người nhà họ Dương? Mặt mũi anh ta thật lớn.
Anh ta chỉ làm cho ông cụ Dương mấy chuyện cỏn con mà đã trở thành người nhà họ Dương rồi?
Anh theo lão đại nhiều năm như vậy, còn chẳng dám nói mình là người nhà họ Dương.
Tất nhiên, Cố Ngũ cũng chẳng mong mình trở thành người nhà họ Dương, vì anh cảm thấy lão đại nhà mình không muốn làm người nhà họ Dương, nhưng chuyện này anh ấy không thể lựa chọn được.
“Mấy người là ai?” Rệp thấy lời uy hiếp của mình chẳng có một tý tác dụng, mấy người này không hề bị dao dộng, vẫn bắt anh ta, đẩy lên xe như thường.