Giờ suy nghĩ của thư kí Lưu là dù khó khăn thế nào, anh ta đều phải giải quyết.
Nếu không, thư kí Lưu cảm thấy anh ta có thể sẽ bị tổng giám đốc đông chết.
"Làm xong thủ tục rồi thì liên hệ với phóng viên, tôi muốn mở họp báo." Giọng Dương Tầm Chiêu vang lên đầu dây bên kia của điện thoại, giọng lần này còn lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi hơn, tất nhiên trong giọng nói lạnh lẽo kia của lộ ra sự lo lắng.
"Mở họp báo?" Quá kinh ngạc thư kí Lưu không nhịn được hỏi lại, tổng giám đốc trước giờ không thích bị phóng viên phỏng vấn, sao lần này lại muốn mở họp báo?
Vốn dĩ ban đầu thư kí Lưu cho rằng tổng giám đốc sẽ chỉ đơn giản đăng bài thanh minh, hoặc là đăng tin, thật không ngờ tổng giám đốc vậy mà lại mở họp báo trịnh trọng tuyên bố, nếu vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi.
Nhưng mà, tổng giám đốc rõ ràng là đã quyết định rồi, thư kí Lưu biết chuyện tổng giám đốc quyết định rồi thì không thể thay đổi.
"Đi làm đi." Dương Tầm Chiêu không nói nhiều, chỉ một câu “đi làm đi” đã thể hiện rõ sự quyết định của anh.
Quyết định lần này, anh không hề do dự, hay luyến tiếc, nhà họ Dương chẳng có gì để anh luyến tiếc.
"Vâng, tôi biết rồi." Thư kí Lưu không hỏi thêm nữa, nếu tổng giám đốc đã quyết định, vậy thì anh ta cũng không thể ngăn được.
Từ trước đến nay thư kí Lưu luôn phục tùng quyết định cuả tổng giám đốc vô điều kiện.
Sau khi thư kí Lưu cúp điện thoại của Dương Tầm Chiêu thì liền vội vàng đi làm chuyện anh dặn dò, nhưng nhớ tới giọng điệu lúc nãy của tổng giám đốc thư kí Lưu lại lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, giọng tổng giám đốc lúc nãy thật sự rất đáng sợ.
Về quyết định trước đó của tổng giám đốc thư kí Lưu cũng biết một ít, nhưng khi đó tổng giám đốc cũng không vội như vậy, hơn nữa thư kí Lưu biết trong lòng tổng giám đốc vẫn có chút không đành lòng.
Nhưng từ giọng điệu của tổng giám đốc vừa rồi, thư kí Lưu chỉ nghe được sự dứt khoát của tổng giám đốc, dứt khoát tới không kiêng kị gì, không hề chừa đường lui.
Thư kí Lưu cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến tổng giám đốc trở thành như vậy?
Lúc đầu ngay cả khi tổng giám đốc đi công tác, anh ta giúp bà chủ làm thủ tục ly hôn, khi tổng giám đốc trở về cũng không đáng sợ như vậy!
Sau khi Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại, thì anh không hề chần chừ mà lái xe tốc độ cao chạy tới công ty Dương Thị.
Anh tin tưởng năng lực của thư kí Lưu, cho nên kế tiếp, rất nhanh thôi, anh có thể mở họp báo.
Đến lúc đó, tất cả đều nên được giải quyết!
Lúc thư kí Lưu của Dương Thị đi thúc giục luật sư chuyên môn nhanh chóng xử lí xong thủ tục cuối cùng, luật sư nghi hoặc: "Tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì à, thay đổi bất ngờ quá, loại chuyện này thay đổi như vậy, sợ là cuối cùng cũng không tìm được nhà thứ hai, thư kí Lưu, tổng giám đốc rốt cuộc là nghĩ sao vậy?"
Luật sư thật sự rất hoài nghi, khó hiểu, anh ta chưa từng thấy ai làm chuyện này mà lại gấp như vậy, cũng không biết tổng giám đốc nghĩ sao? Tổng giám đốc có phải có chuyện gì khó xử không? Tổng giám đốc có phải bị ép không?
Nếu không bị ép, ai lại vội vàng làm chuyện này!
"Anh lo nhiều vậy làm gì? Trong lòng tổng giám đốc nghĩ thế nào sao tôi biết, kêu anh làm thì anh nhanh làm xong đi, tôi nói anh nghe, hôm nay tâm trạng tổng giám đốc không tốt lắm, nếu anh không làm xong nhanh lên, tự gánh lấy hậu quả." Thư kí Lưu cũng không phải hù dọa luật sự, anh ta nói theo tình hình thực tế, giọng điệu tổng giám đốc vừa nghe liền biết là tâm trạng không tốt, không, phải nói là tâm trạng rất khó chịu.
Cho nên, đây thật sự là lời nhắc nhở thật lòng của thư kí Lưu: "Tổng giám đốc đã gọi điện thoại hai lần để thúc giục chuyện này rồi."
"Rồi, rồi, tôi biết rồi, cám ơn thư kí Lưu nhắc nhở." Luật sư là người thông minh, hiểu được ý của thư kí Lưu, cũng không dám...!trì hoãn nữa.
"Làm xong chuyện rồi, thì anh hãy lập tức gọi cho tôi." Thư kí Lưu nhớ tới dặn dò lúc trước của tổng giám đốc, không nhịn được dặn dò thêm một câu.
"Được, được." Luật sư càng mờ mịt, nhưng lúc này luật sư không có hỏi nhiều, mà nhanh chóng gật đầu đồng ý, thư kí Lưu dặn dò thêm 1 lần nữa chắc chắn là ý của tổng giám đốc.
Tổng giám đốc nhất định là vô cùng sốt ruột, nhưng luật sư không rõ tổng giám đốc vì sao gấp như vậy, chuyện này cũng không có lợi gì cho tổng giám đốc, hơn nữa ngược lại nó còn có hại cho tổng giám đốc.
Lẽ nào là bị ông cụ Dương ép buộc? Nếu là như vậy tổng giám đốc thật là đáng thương.
Nhưng, chuyện này không phải anh ta nên quan tâm, nhưng trong lòng luật sư không nhịn được thở dài, gia đình hào môn thật là khiến người ta khó hiểu mà, sinh ra trong gia đình giàu có cũng không dễ dàng gì.
Sau khi thư kí Lưu trở lại văn phòng, thì sắp xếp lại việc của mình, thư kí Lưu trước giờ làm việc đến nơi đến chốn, dù trong tình huống nào anh ta cũng muốn làm tốt công việc.
Thư kí Lưu làm được một nửa công việc thì trợ lí của anh ta gõ cửa đi vào, nét mặt trợ lí rất khẩn trương: "Thư kí Lưu, tổng giám đốc đến rồi, anh, anh nhanh đi qua đó đi."
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Thư kí Lưu cũng hết hồn, trợ lí hoảng hốt như vậy, đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng sao?
"Dáng vẻ tổng giám đốc rất đáng sợ, tổng giám đốc tới thì liền đi thẳng vào văn phòng, nãy giờ không ai dám tới gần văn phòng cả, chị Trác kêu em tới tìm anh." Trợ lí nhớ tới dáng vẻ của tổng giám đốc thì sợ tới người run lẩy bẩy, thật là đáng sợ, rất đáng sợ.
"Ừ, anh biết rồi, anh qua ngay." Thư kí Lưu nhớ tới giọng điệu đáng sợ của tổng giám đốc trong điện thoại lúc nãy, lại thấy dáng vẻ sợ hãi của trợ lí, anh ta không dám trì hoãn.
Bình thường dù xảy ra chuyện gì tổng giám đốc cũng sẽ không để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng lúc này lại dọa sợ cả trợ lí?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà khiến tổng giám đốc trở nên như vầy?
Chuyện ông cụ Dương mở họp báo tuyên bố hôn sự thì thư kí Lưu biết, nhưng thư kí Lưu cảm thấy có lẽ không chỉ là chuyện hôn sự, bởi vì lúc trước tổng giám đốc gọi anh ta thì vẫn rất bình thường.
Nhưng sau đó tầm 1 tiếng, khi tổng giám đốc gọi cho anh ta lần nữa thì hoàn toàn thay đổi.
Trong 1 tiếng này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng!
Thư kí Lưu đi thẳng lên lầu, trên tầng này ngoài phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu, thì còn có mấy thư kí, lúc này họ đều có mặt, nhưng cả tầng lại im như tờ, nếu như giờ có một âm thanh nhỏ phát ra thôi cũng nghe rõ ràng.
Cửa phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu đóng chặt, mấy thư kí ở bên ngoài đều rất nghiêm túc không dám thả lỏng, rõ ràng là bị dọa sợ rồi.
Thư kí Lưu càng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, thư kí Lưu lén hít một hơi, sau đó đi tới ngoài phòng làm việc, thử gõ cửa: "Tổng giám đốc."
"Đi vào." Giọng Dương Tầm Chiêu vang lên từ bên trong phòng làm việc, vẫn là giọng điệu lạnh lẽo tới run người khi gọi điện ban nãy.
Mấy thư kí vốn đã bị dọa xanh mặt nghe giọng này chân cũng “nhũn” ra, cả đám đều ngoan ngoãn trốn ra xa.
Thư kí Lưu cũng sợ hãi, hai chân anh ta cũng nhũn ra, nhưng anh ta không thể trốn.
Từ lúc tổng giám đốc gọi cho anh ta, đến bây giờ đã hơn nửa tiếng, tuy tâm trạng của tổng giám đốc vẫn chưa dịu đi, vẫn lạnh lùng dọa người như vậy, thư kí Lưu đứng ngoài phòng làm việc lúc này trái tim đều đập thình thịch.
Thư kí Lưu vẫn kiên định đẩy cửa phòng ra, vừa mở cửa, thư kí Lưu liền cảm thấy có cơn gió lạnh thổi tới, lạnh tới tận xương, khiến anh ta bước cũng không bước được.
Thư kí Lưu cảm giác phòng làm việc của tổng giám đốc lúc này sắp thành hầm băng rồi, anh ta cảm thấy mình đi vào rồi có lẽ không ra được.
Thư kí Lưu ngước mặt lên, nhìn thấy nét mặt tổng giám đốc cũng sợ, khó trách vừa rồi mấy thư kí bị dọa thành như vậy, khó trách họ ở bên ngoài căng thẳng vậy, dáng vẻ tổng giám đốc giờ thật là rất đáng sợ, rát đáng sợ, anh ta nhìn cũng muốn chịu không nổi mà suy tim.
Thư kí Lưu giờ phút này là thật sự rất sợ hãi, nhưng anh ta vẫn cố lấy dũng khí đi vào: "Tổng giám đốc, tôi đã hối thúc rồi, mấy thủ tục cuối cùng rất nhanh sẽ xong, tôi đã nói luật sư Lưu khi nào làm xong việc thì gọi tôi, anh ta vẫn chưa gọi tới, hẳn là còn chưa…."
Thư kí Lưu nhìn gương mặt lạnh lùng như có thể đóng băng mọi thứ của tổng giám đốc, lời đang nói cũng không thể nói hết.
"Giờ tôi đi gọi cho luật sư Lưu, hỏi anh ta còn cần bao nhiêu thời gian." Thư kí Lưu chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp đóng băng, anh ta thật sự không dám lại nhìn tổng giám đốc như vậy, anh ta nhanh lấy điện thoại ra gọi.
"Luật sư Lưu, thủ tục cuối cùng xong chưa?" Điện thoại vừa thông, thư kí Lưu liền hỏi ngay.
"Chưa nữa, thư kí Lưu, gấp như vậy sao? Tổng giám đốc sao lại vội như vậy?" Lúc trước thư kí Lưu không hỏi, giờ thư kí Lưu lại gọi điện thoại hối, luật sư Lưu không nhịn được hỏi một câu.
Thư kí Lưu cảm giác được từng cơn gió lạnh trong phòng lúc này, không dám giải thích nhiều: "Anh nhanh đi, dùng tốc độ nhanh nhất mà làm, nhớ kỹ, là nhanh nhất!"
"Hỏi anh ta còn cần bao nhiêu thời gian, thời gian chính xác!" Lúc này, Dương Tầm Chiêu lại lên tiếng, tất nhiên giọng điệu kia vẫn khiến người khác lạnh run.
"Vâng." Thư kí Lưu vội đáp lời, sau đó hỏi ngay: "Tổng giám đốc hỏi còn cần bao nhiêu thời gian, tổng giám đốc muốn biết thời gian chính xác!"