Lời này có thể làm cho người khác không thoải mái, nhưng trong xã hội hiện tại, anh ta nói như vậy là chuyện bình thường.
Những nhà giàu liên hôn với nhau đều vì lợi ích gia tộc, trong giới nhà giàu không hề có thứ gọi là tình cảm, đừng nói là một lòng một dạ.
Cho nên lần trước cậu ba Dương tổ chức họp báo nói chỉ cưới Hàn Nhã Thanh thì không có mấy người tin tưởng, những người đã quen nhìn những tình huống đó giống như phóng viên bọn họ thì càng không tin, hoặc là nữ sinh mơ mộng mỗi ngày mới có thể tin tưởng.
"Tôi cảm thấy cậu ba Dương không phải là người như vậy." Nữ phóng viên vẫn không phục lắm: "Tôi cảm thấy cậu ba Dương là người đàn ông chung tình nhất."
Nữ phóng viên cảm thấy không thể tin những người khác trong giới nhà giàu, nhưng cậu ba Dương không giống vậy, cậu ba Dương cố ý tổ chức họp báo nói như thế thì nhất định sẽ làm được!!
"À..." Nam phóng viên cười khẽ ra tiếng: "Người đàn ông chung tình nhất? Vậy lát nữa cô hãy mở mắt to ra nhìn đi, tôi dám đánh cược với cô lần này cậu ba Dương chắc chắn sẽ công bố đồng ý với ông cụ Dương chuyện liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành."
"Tôi đánh cược cậu ba Dương không đồng ý liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành." Nữ phóng viên nóng nảy, thật sự đánh cược với người này.
"Không đồng ý liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành?" Nam phóng viên nhíu mày lại, giọng nói cao hơn: "Ý của cô là cậu ba Dương muốn hủy hôn sao? Ông cụ Dương đã quyết định chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa cũng đã công khai, cô biết hiện tại hủy hôn thì có hậu quả thế nào không? Đó là Quỷ Vực Chi Thành, ai dám hủy hôn với Quỷ Vực Chi Thành? Không khác gì đi tìm đường chết, mà thành chủ Quỷ Vực Chi Thành cũng chỉ có một đứa con gái, cho dù ai cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành thì có nghĩa là toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành thuộc về người đó, cô nghĩ dưới tình huống này thì một người bình thường sẽ chọn thế nào?"
"Đây không chỉ là vấn đề liên hôn đơn giản, mà còn là lựa chọn giữa việc nắm giữ Quỷ Vực Chi Thành và trở thành kẻ thù của Quỷ Vực Chi Thành, cô nghĩ cậu ba Dương sẽ chọn bên nào?" Nam phóng viên nhìn cô ta thì không nhịn được lắc đầu, phụ nữ quá ngây thơ.
Mà lúc này cậu ba Dương đang gọi điện thoại cho cậu năm Tào.
"Cậu giúp tôi làm giấy chứng nhận." Điện thoại vừa được kết nối thì cậu ba Dương lập tức mở miệng nói.
"Làm giấy chứng nhận? Chứng nhận gì?" Cậu năm Tào mờ mịt, làm chứng nhận gì từ chỗ anh ta chứ?
"Tôi đã gửi thông tin cần thiết vào hòm thư của cậu, cậu xem một chút, sau đó làm là được, sau đó cậu đưa đến đây, tôi cần dùng gấp." Dương Tầm Chiêu nhìn phía trước, lúc này sự lạnh lẽo làm cho người khác khiếp sợ đã tan hơn một nửa, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều.
Lúc này anh đã bình tĩnh lại, không hề tức giận, trái tim không còn lạnh lẽo, chỉ có một chỗ nào đó tan vỡ.
"À, em xem một chút." Cậu năm Tào không rõ lý do, lúc này đúng lúc anh ta ở cơ quan nên mở hòm thư ra, cậu năm Tào nhìn thấy nội dung bên trong xong thì lập tức khiếp sợ: "Anh ba, anh muốn..."
Cậu năm Tào quá kinh ngạc nên giọng nói cao hơn, anh ta nhìn thấy cửa phòng làm việc mở mới ý thức được lời mình nói có thể bị nghe thấy nên lập tức im lặng.
"Cậu giúp tôi làm là được, tôi cần dùng gấp." Cậu ba Dương không giải thích cũng không phủ nhận, nếu phải làm thì phải làm triệt để, từ trước đến nay anh không phải là người dây dưa không dứt khoát.
"Anh ba, anh thật sự muốn làm như vậy sao?" Cậu năm Tào cố đè thấp giọng xuống, nhưng sự kinh ngạc trong giọng nói lại không thể che giấu.
"Phải." Cậu ba Dương trả lời đơn giản không thể đơn giản hơn, làm cho người khác không thể nghi ngờ sự kiên quyết đó.
"Anh ba, có phải bởi vì ông cụ Dương công bố chuyện đính hôn của anh và công chúa Quỷ Vực Chi Thành đúng không? Anh làm như vậy có được không?" Cậu năm Tào suy đoán nguyên nhân, hơn nữa cậu năm Tào cảm thấy cách này chưa chắc có thể giải quyết vấn đề Quỷ Vực Chi Thành.
"Cậu cứ làm cho tôi là được, sau đó đưa đến đây cho tôi, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết." Cậu ba Dương cũng không giải thích nhiều, có một số việc không thể giải thích rõ qua điện thoại.
"Được, được, em làm ngay đây, em làm ngay." Cậu năm Tào cảm thấy không ổn, nhưng anh ta biết anh ba đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, cho nên anh ta chỉ có thể nghe theo anh ba, anh ba muốn anh ta làm thì anh ta chắc chắn phải làm cho tốt, hơn nữa anh ba nói cần dùng gấp, cho nên anh ta dùng tốc độ nhanh nhất làm việc, anh ba nói cần dùng gấp, vậy là vô cùng gấp.
Nhà họ Đường.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi thì Đường Lăng cũng rời đi theo, Hàn Nhã Thanh mang hai bé cưng lên lầu, Phạm My đến sân bay đón Đường Vân Thành, trong phòng khách chỉ còn lại ông cụ Đường và bà cụ Đường.
"Dương Tầm Chiêu không cần chúng ta giúp đỡ, nói muốn tự mình giải quyết, ông nói xem thằng bé muốn làm gì? Nó có làm chuyện mạo hiểm gì không? Có nguy hiểm hay không?" Lúc này vẻ mặt bà cụ Đường đầy lo lắng, trong giọng nói cũng sốt ruột.
"Không phải bà vẫn luôn ghét bỏ thằng bé sao? Sao vậy? Hiện tại bà lại lo lắng cho nó?" Ông cụ Đường nhìn về phía bà cụ Đường, trên mặt không nhịn được cười khẽ.
"Tôi lo lắng cho Nhã Thanh nhà chúng ta, lo lắng cho hai bé cưng." Bà cụ Đường hơi mím môi lại, bà mới không lo lắng cho Dương Tầm Chiêu.
Đam Mỹ Hài
"Bà yên tâm đi, đứa nhỏ đó làm việc có chừng mực, sẽ không có việc gì, nó và hai đứa nhỏ vừa nhận nhau nên chắc chắn không để mình xảy ra chuyện gì." Ông cụ Đường cũng không biết Dương Tầm Chiêu muốn làm gì, nhưng ông tin tưởng Dương Tầm Chiêu.
"Ông nói cũng đúng, hiện tại nó và hai đứa nhỏ đã nhận nhau nên càng thêm ràng buộc, trong lòng có ràng buộc thì không thể làm bậy, haiz, hai người nhà họ Dương đúng là có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ biết tăng ngột ngạt và phiền phức cho đứa nhỏ này, thằng bé đúng là khổ mà." Bà cụ Đường là người lương thiện, ngoài miệng nói ghét bỏ Dương Tầm Chiêu nhưng trong lòng lại lo lắng cho Dương Tầm Chiêu.
"Anh trai, anh nói ba có xảy ra chuyện gì không? Hình như bà cố rất lo lắng?" Lúc này Đường Vũ Kỳ đứng ở cầu thang nghe thấy bà cụ Đường nói thì nhìn về phía anh trai nhà mình, khuôn mặt nhỏ của Đường Vũ Kỳ tràn đầy lo lắng.
Đường Minh Hạo hơi nhíu mày, khóe môi mím lại, nhất thời không nói gì, cậu muốn nói Dương Tầm Chiêu sẽ không sao với em gái.
Nhưng trong lòng cậu cũng lo lắng, dù sao đó cũng là Quỷ Vực Chi Thành.
"Anh trai, chúng ta có cần nghĩ cách giúp ba hay không?" Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai không nói lời nào thì càng lo lắng, dáng vẻ này của anh trai chứng tỏ ba sẽ gặp nguy hiểm.
"Được, em đừng nóng vội, anh sẽ nghĩ cách." Đường Minh Hạo nhìn em gái nhà mình lo lắng thì liên tục gật đầu, đương nhiên Đường Minh Hạo cũng muốn giúp Dương Tầm Chiêu.
"Anh trai, anh có cách gì không?" Đường Vũ Kỳ sốt ruột, bắt đầu cầm tay anh trai lắc lắc.
Hai mắt Đường Minh Hạo sáng lên, sau đó liên tục gật đầu: "Ừ, anh có cách, hiện tại anh phải ra ngoài một chuyến, em không được nói cho người khác, em phải giúp anh đi ra ngoài."
"Được, được." Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu, chỉ cần có thể giúp được ba thì công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đồng ý mọi thứ.
Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cùng đi xuống lầu, Đường Vũ Kỳ nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường ở phòng khách thì nói: "Ông cố, bà cố, cháu và anh trai muốn ra ngoài sân chơi."
"Được, hai đứa đi đi nhưng đừng chạy ra ngoài." Bà cụ Đường dừng nói chuyện mà dặn dò hai bé cưng, gần đây ông cụ Dương và bà cụ Dương gây chuyện, bà cụ Đường cũng có chút lo lắng cho hai đứa nhỏ, đặc biệt là Vũ Kỳ.
Dù sao ông cụ Dương và bà cụ Dương đã biết chuyện của Vũ Kỳ, bà cụ Đường lo lắng ông cụ Dương muốn liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành mà làm hại Vũ Kỳ, nhưng chỉ cần không ra khỏi sân nhà họ Đường thì chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.
"Vâng, vâng, chúng cháu biết rồi." Đường Vũ Kỳ rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kéo Đường Minh Hạo chạy ra khỏi phòng khách.
"Em chơi ở đây một mình, anh phải đi ra ngoài." Sau khi bọn họ ra khỏi phòng khách, Đường Minh Hạo kéo Đường Vũ Kỳ lại thấp giọng dặn dò.
"Anh trai, em muốn đi với anh." Đường Vũ Kỳ cũng muốn đi giúp ba, hơn nữa cô bé cũng lo lắng cho ba, cô bé rất muốn đến đó xem.
"Không được, em không thể đi ra ngoài." Đường Minh Hạo luôn cưng chiều em gái, nhưng lúc này thái độ của Đường Minh Hạo vô cùng kiên quyết, lúc trước bà cố đã nói sợ người nhà họ Dương sẽ làm hại em gái, cậu tuyệt đối không thể để em gái gặp nguy hiểm.
"Nhưng em muốn đi gặp ba." Đường Vũ Kỳ hơi bĩu môi, có chút không vui.
"Hiện tại anh cũng không phải đi tìm ba, bây giờ anh đi tìm người bàn bạc cách giúp ba, cho nên em đi theo anh cũng không thể gặp ba." Đường Minh Hạo không chịu nổi dáng vẻ này của em gái nên lập tức dỗ dành.
"Hơn nữa, bà cố nói mấy ngày nay em không được ra ngoài, nói em sẽ gặp nguy hiểm, nếu lúc này em xảy ra chuyện gì thì ba lại phải nghĩ cách cứu em, vậy không phải là giúp ba mà ngược lại gây phiền phức cho ba." Đường Minh Hạo biết em gái nhà mình rất hiểu chuyện, cho nên cậu biết khuyên em gái mình thế nào.
"Được, em nghe lời anh trai." Quả nhiên Đường Vũ Kỳ rất ngoan ngoãn gật đầu.