Trong miệng của bà ta nói không phải là như thế, nhưng mà sắc mặt này của bà ta với biểu hiện này của bà ta lại làm cho tất cả mọi người nhận định thật ra chuyện chính là như vậy, chẳng qua là bà cụ Dương đang che giấu cho Dương Tầm Chiêu mà thôi.
Đương nhiên bà cụ Dương muốn bộc lộ chính là như thế này, bà ta không thể làm người xấu, không thể nói những lời xấu xa cho Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà có một số việc bà ta nhất định phải để cho mọi người rõ ràng, bởi vì chỉ có như thế này thì chuyện mới có thể lớn hơn được, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu mới có thể cần sự giúp đỡ của bọn họ hơn, chỉ cần Dương Tầm Chiêu cần sự giúp đỡ của bọn họ, đến lúc đó chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ trở lại nhà họ Dương.
Không thể không nói, dự định của bà cụ Dương thật sự rất tốt.
“Xem ra ông cụ Dương thật sự bởi vì chuyện của cậu ba Dương mà ngất xỉu.”
“Lúc đó cậu ba Dương không nhận điện thoại của ông cụ Dương, ông cụ Dương không có cách nào cho nên mới gọi cho phóng viên, ông cụ Dương cầu xin cậu ba Dương trở về, vậy mà cậu ba Dương lại hoàn toàn không để ý tới cho nên mới có thể làm ông cụ Dương tức giận đến nỗi ngất xỉu.”
“Chuyện này cũng thật là quá đáng, rốt cuộc là thù hận gì mà lại phải làm như vậy cơ chứ?”
"Không phải chỉ là quyết định hôn sự thay anh ta thôi hả, dù cho cậu ba Dương có không đồng ý thì cũng không thể làm ông cụ Dương tức giận thành như vậy được, hơn nữa ông cụ Dương đều bệnh tới vậy rồi mà cậu ba Dương vẫn không xuất hiện, có còn lương tâm không cơ chứ?"
“Lúc nãy bà cụ Dương nói là không có thông báo cho cậu ba Dương, cậu ba Dương còn không biết chuyện này, lúc trước điện thoại cũng không phải là gọi không được hả?” Cuối cùng vẫn có người nhịn không được mà nói một câu thay cho Dương Tầm Chiêu.
“Hiện tại chuyện này lại ầm ỉ như thế, chẳng lẽ là cậu ba Dương còn không nhìn thấy nữa hả, cậu ba Dương mới tổ chức buổi họp báo, anh ta không nhìn thấy tin tức à? Hiện tại gần như là tất cả người thành phố A đều biết rằng ông cụ Dương ngất xỉu phải đến bệnh viện, thế mà chỉ có một mình cậu ba Dương không biết?”
“Làm sao lại không biết được, chắc chắn là cố ý không đến, ngay cả chuyện cắt đứt quan hệ với người nhà mà anh ta cũng có thể làm được, không đến thăm ông cụ Dương cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Thật là, giới trẻ hiện nay không biết ơn nghĩa là gì.”
“Cái này nào là không biết ơn nghĩa cơ chứ đây là quá đáng, không có nhân tính, không có lương tâm.”
Trải qua màn biểu diễn lúc nãy của bà cụ Dương, những lời trách móc Dương Tầm Chiêu của mọi người phải nói là nâng cao hơn.
Bà cụ Dương nghe tiếng nghị luận của đám người, hiển nhiên vẫn rất hài lòng, đương nhiên là bà ta cũng biết đạo lý nói nhiều mất hay, cho nên không nói gì nữa mà là trực tiếp đi vào trong bệnh viện.
Lúc này ở nhà họ Đường, bà cụ Đường tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên: “Cái này, cái này, tại sao con người này có thể như vậy được chứ? Bà ta rõ ràng là cố ý mà, bà ta như thế này là muốn hại chết Tầm Chiêu hả?”
“Đừng giận mà, đừng có tức giận.” Ông cụ Đường thấy bà như thế này thì vẻ mặt lo lắng, dù sao thì bà cụ Đường cũng đã lớn tuổi rồi.
“Sao tôi có thể không tức giận được chứ? Ông nhìn mấy cái chuyện mà bọn họ làm đi kìa, nếu như không phải những năm gần đây chuyện của bọn họ làm quá đáng, nếu không phải bọn họ ép buộc Tầm Chiêu đến nỗi không còn cách nào, Tầm Chiêu sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương à? Ai mà tự nhiên không có việc gì lại phải cắt đứt quan hệ với gia đình của mình chứ?” Tính tình của bà cụ Đường rất gấp gáp, giờ phút này hiển nhiên bị tức giận không nhẹ, thật sự không thể kiềm chế được.
“Tôi thấy là lần này bọn họ chắc chắn lại đang giả bệnh giống như lần trước lúc đối phó với Nhã Thanh vậy đó, các người nhìn xem, bà cụ Dương lúc nãy căn bản không hề sốt ruột một chút nào hết, còn bình thản trả lời câu hỏi của phóng viên.
Không, không đúng, nếu như ông cụ Dương giải bện vậy thì lúc nãy bà cụ Dương đang diễn kịch với phóng viên, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là như vậy luôn.” Không thể không nói, bà cụ Đường đang nói sự thật.
Ông cụ Đường không phát biểu ý kiến mà lại chuyển hướng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh vẫn ngồi yên tĩnh ở một bên: “Nhã Thanh, cháu cảm thấy như thế nào?”
“Đúng là ông cụ Dương đang giả vờ.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở một hơi, sau đó nhìn về phía ông cụ Đường rồi nói: “Sắc mặt của ông cụ Dương trắng bệch, đôi môi bầm tím, nhưng mà trên cổ lại bình thường, hồng hào khỏe mạnh, lỗ tai cũng màu đỏ.
Mặc dù ông cụ Dương vẫn luôn nhắm mắt giả vờ rất giống, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được chút sơ hở trên người ông ta.”
Từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh đều quan sát rất cẩn thận, mấy chi tiết nhỏ cũng không thể chạy thoát khỏi mắt của cô.
“Sơ hở gì?” Lúc nãy bà cụ Đường chỉ lo tức giận, bà cảm thấy mình sắp bị làm tức chết rồi, đương nhiên cũng không chú ý đến những chuyện khác.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại di động ra mở mấy tấm ảnh chụp, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt ông cụ Đường và bà cụ Đường: “Hai người nhìn tấm ảnh này đi, đây là ảnh chụp lúc trước phóng viên đã chụp ở nhà họ Dương đó.”
Hàn Nhã Thanh lại mở một tấm ảnh chụp khác ra: “Đây là ảnh chụp phóng viên đã chụp ở cửa bệnh viện.”
“Có vấn đề gì không ông cụ Dương ở trên hai tấm ảnh này đều là đang nhắm mắt, mà đều đang giả bộ bất tỉnh, nhìn không ra gì khác thường?” Bà cụ Đường rất nghiêm túc mà quan sát mấy lần đều không phát hiện ra điểm khác thường.
“Đúng là ông cụ Dương giả vờ rất giống, hơn nữa hiển nhiên ông cụ Dương cũng luôn chú ý tới không để mình lộ ra điểm khác thường, nhưng mà trên hai tấm ảnh này rõ ràng lộ ra sơ hở một chỗ, chính là chỗ này.” Ngón tay của Hàn Nhã Thanh chỉ vào tay của ông cụ Dương trong tấm ảnh chụp.
“Đúng là như vậy, nghe cháu nói như thế này bà mới phát hiện ra bàn tay của ông cụ Dương lúc được chụp ở nhà họ Dương cùng với lúc được chụp ở cửa bệnh viện không giống nhau, nếu như ông cụ Dương thật sự ngất xỉu, vậy thì chắc chắn là vô thức, chắc chắn sẽ không thể nào gây ra phản ứng gì hết.
Nhưng mà lúc ở nhà họ Dương, tay của ông cụ Dương nắm lại, ở cửa bệnh viện thì tay của ông ta lại mở ra, một người không có ý thức tuyệt đối sẽ không có khả năng nắm mở bàn tay của mình.” Sau khi bà cụ Đường nhìn thấy chi tiết này thì lập tức hiểu ngay.
“Hơn nữa, bà cụ Dương không ngồi xe cứu thương, chắc chắn không phải bà cụ Dương làm giúp ông ta, với lại chắc chắn bác sĩ không có khả năng mở tay của ông cụ Dương ra trên đường đi, cho nên chỉ có thể tự tay của ông cụ Dương mở ra mà thôi.” Nói đến đây, Hàn Nhã Thanh hơi dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung thêm: “Hơn nữa lúc tay của ông cụ Dương nắm lại hay là lúc mở ra đều có một loại trạng thái thả lỏng, nếu như là một người đột nhiên ngất xỉu, vậy thì thân thể của người đó chắc chắn sẽ cứng ngắc, tay cũng sẽ bị cứng, cho nên ông cụ Dương không phải là thật sự ngất xỉu mà là giả vờ.”
“Vậy chúng ta vạch trần bọn họ đi! ông cụ Dương giả vờ xỉu, người bên ngoài không biết chuyện đều tưởng rằng Tầm Chiêu làm ông cụ Dương giận dẫn đến bệnh, đều đang mắng chửi Tầm Chiêu kia kìa.
Bọn họ như thế này sẽ hại chết Tầm Chiêu, bây giờ chúng ta đi vạch trần bọn họ để mọi người nhìn thấy sự thật của vụ việc này.” Sau khi bà cụ Đường nghe thấy lời phân tích của Hàn Nhã Thanh, trực tiếp đứng dậy, bà cụ Đường quả là một người nóng tính.
“Vào tình huống như hiện tại, tốt nhất đừng làm phức tạp thêm, cho dù là ai ra mặt vào trong chuyện này cũng đều sẽ làm cho chuyện này càng lớn hơn nữa, với lại mục đích của ông cụ Dương và bà cụ Dương đúng là muốn làm cho chuyện này rình rang, muốn để Dương Tầm Chiêu không thu trận được.” Trên mặt của Hàn Nhã Thanh có nhiều hơn mấy phần ngưng trọng, cô cũng muốn để chuyện này phơi bày cho thiên hạ biết, nhưng mà ông cụ Dương và bà cụ Dương đã làm ra chuyện như thế, nếu như không chặt đứt ngọn nguồn thì không có cách nào để giải quyết chuyện này.
“Những gì mà chúng ta phát hiện không có khả năng thuyết phục đám người hoàn toàn, đến lúc đó nói không chừng sẽ còn bị bà cụ Dương cắn ngược lại một cái, dù sao thì hiện tại ông cụ Dương "ngất xỉu", đây mới chính là "sự thật" mà mọi người được nhìn thấy, mặc dù Hàn Nhã Thanh và bà cụ Dương với ông cụ Dương gặp nhau cũng không nhiều, nhưng mà cô hiểu rõ cách làm người của bà cụ Dương và ông cụ Dương, hai người già nhà họ Dương chính vì lợi ích mà chuyện gì cũng có thể làm được.
“Vậy bây giờ chúng ta không làm gì hết, cứ để mặc cho bọn họ hãm hại Tầm Chiêu như vậy à? Còn tiếp tục như vậy nữa, còn không biết là Tầm Chiêu sẽ bị mắng thành cái dạng gì.” Bà cụ Đường vốn dĩ tức giận đầy bụng, giờ phút này nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh thì lại càng giận hơn nữa: “Vậy chúng ta phát hiện ra những điểm này công cốc hết rồi, không có tác dụng gì hết.”
“Sao lại không có tác dụng được chứ, ít nhất là trong lòng chúng ta rõ ràng ông cụ Dương đang giả vờ, ít nhất là Tầm Chiêu không cần phải khó xử, không nên tự trách.” Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của bà cụ Đường thì trực tiếp nở nụ cười, trong cái nhìn của Hàn Nhã Thanh, điểm này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hàn Nhã Thanh biết bình thường Dương Tầm Chiêu trông có vẻ lạnh lùng nhưng mà thật ra là một người coi trọng tình cảm, lần này Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Dương, mặc dù thất vọng, với ông cụ Dương và bà cụ Dương đã tuyệt vọng rồi.
Nhưng mà nếu như ông cụ Dương thật sự bởi vì anh mà xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chắc chắn là trong lòng của Dương Tầm Chiêu sẽ bất an, dù như thế nào đi nữa thì đó cũng chính là người thân có quan hệ máu mủ với anh, ông cụ Dương và bà cụ Dương không niệm tình thân, nhưng mà những năm gần đây Dương Tầm Chiêu vẫn hiểu tình thân.