Lúc này Đường Minh Hạo mới đẩy cửa đi vào, bà cụ Dương nghe tiếng đẩy cửa đi vào thì ngước mắt nhìn sang, lúc thấy trận thế này, rất kinh sợ.
Khi bảo vệ đến báo cáo cho bà nói cậu chủ nhỏ kia mang theo vệ sĩ, bà cụ Dương cho là vệ sĩ bình thường, không nghĩ tới sẽ là trận thế như vậy, mấy vệ sĩ này vừa nhìn là biết đều là nhân vật lợi hại, người bình thường tuyệt đối không mời được vệ sĩ như vậy.
Vấn đề không phải là tiền, giống như mấy người bây giờ đi theo cậu chủ nhỏ, người bình thường ngay cả có tiền cũng không mời được.
Mấy người kia vừa nhìn cho người ta cảm giác giống như là dũng sĩ chiến đấu sa trường nhiều năm, làm cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Bà cụ Dương cũng thường thấy tình huống lớn, tình cảnh như vậy vẫn là lần đầu tiên bà thấy, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp.
Bảo vệ nói cậu chủ nhỏ này là người của Quỷ Vực Chi Thành, trận thế này của Quỷ Vực Chi Thành tới rốt cuộc là ý gì?
Hơn nữa vì sao Quỷ Vực Chi Thành phải để cho một đứa bé tới?
"Cậu là cậu chủ nhỏ của Quỷ Vực Chi Thành?" Trong lòng bà cụ Dương có quá nhiều nghi ngờ, thái độ biến thành cẩn thận, bà nhìn về phía Đường Minh Hạo, trong giọng nói mang theo mấy phần dò xét.
"Không, cháu không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, chính xác mà nói cháu và Quỷ Vực Chi Thành không có bất kỳ quan hệ gì.
" Lúc trước Đường Minh Hạo chính là vì mượn dùng một chút cờ hiệu của Quỷ Vực Chi Thành, thuận lợi đi vào, bây giờ đều đã tiến vào, mục đích cũng đạt được, thằng nhóc tự nhiên sẽ không lại dùng cờ hiệu của Quỷ Vực Chi Thành.
Cố Ngũ nghe lời của cậu chủ nhỏ nhà mình thì buồn cười, từ giọng điệu này của cậu chủ nhỏ sao anh ta lại nghe ra được chút chê bai của cậu chủ nhỏ đối với Quỷ Vực Chi Thành.
"Vậy là ai?" Sắc mặt bà cụ Dương hơi thay đổi: "Nếu không phải người của Quỷ Vực Chi Thành sao muốn giả mạo người của Quỷ Vực Chi Thành?"
Ba nhà báo đi theo Đường Minh Hạo tiến vào kia cũng luôn rất muốn biết thân phận của Đường Minh Hạo, giờ phút này nghe được câu hỏi của bà cụ Dương cũng vểnh tai nghe.
Mà những nhà báo truyền thông vốn luôn canh giữ ngoài phòng bệnh từ khi ông cụ Dương tiến vào bệnh viện cũng đều chen lấn lên, thấy tình hình trước mắt, mặc dù hơi ngơ ngác, nhưng cũng đều muốn đào ra tin tức lớn.
"Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bà hãy nghe cho kỹ! " Đường Minh Hạo nhìn về phía bà cụ Dương, ánh mắt kia cực kỳ bình thản, đây chính là bà nội của ba nó, từ máu mủ mà nói là cụ nội của nó, nhưng bọn họ lại muốn đưa em gái đi, bán mẹ đi, người thân như vậy ba nó không cần, nó cũng không cần.
Lời của Đường Minh Hạo cố ý dừng lại một chút, con ngươi của mấy người nhà báo cũng thẳng tắp nhìn Đường Minh Hạo, đưa cổ dài nhô đầu ra, muốn nghe rõ ràng hơn một chút.
Bà cụ Dương một đôi mắt hơi đục ngầu, nhưng trong con ngươi hết lần này tới lần khác lại đầy tính toán cũng nhìn Đường Minh Hạo, chỉ là giờ phút này bà cụ Dương hơi xem thường, chỉ là một đứa bé còn không phải là người của Quỷ Vực Chi Thành, có gì phải sợ.
Mặc cho thân phận của nó có đặc biệt hơn nữa, nhà họ Dương bọn họ cũng sẽ không sợ, ở thành phố A nhà họ Dương bọn họ phải sợ ai?
"Tôi là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.
" Đường Minh Hạo lên giọng, tuyên bố thân phận của mình, trong giọng nói kia rõ ràng mang kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo không phải cố ý khoe khoang mà là từ sâu trong nội tâm.
Diêm Môn là ba của thằng nhóc tự sáng lập, là thành tựu của ba thằng nhóc, ba của nó phát triển Diêm Môn lợi hại như vậy, sao nó có thể không kiêu ngạo chứ?
Cố Ngũ nghe thấy giọng điệu này của cậu chủ nhỏ nhà mình, lần này thật sự cười rồi, cậu chủ nhỏ nhà anh ta thật sự là quá đáng yêu, anh ta quá thích biểu cảm kiêu ngạo hiện giờ của cậu chủ nhỏ.
Cậu chủ nhỏ nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn kiêu ngạo như vậy cho thấy cậu chủ nhỏ công nhận lão đại của bọn họ, cậu chủ nhỏ rõ ràng là kiêu ngạo vì lão đại bọn họ.
Ai nói cậu chủ nhỏ ghét bỏ lão đại nhà anh ta? Ai nói cậu chủ nhỏ không thích lão đại?
Cậu chủ nhỏ rõ ràng rất để ý lão đại nhà anh ta!
Thật tốt!
Sau khi những người ở đó nghe được lời của Đường Minh Hạo đều rối rít kinh sợ, Diêm Môn mặc dù không lớn mạnh bằng Quỷ Vực Chi Thành, nhưng ở thành phố A bọn họ Diêm Môn tuyệt đối là một tồn tại thần bí làm cho người ta vừa sợ lại vừa kính sợ.
Những người có mặt không ai không biết chuyện của Diêm Môn, người ở đây cũng biết rõ thực lực của Diêm Môn, thực lực của Diêm Môn tuyệt đối không thấp hơn Dương thị, người ngoài đồn đãi rằng ở thành phố A Diêm Môn thậm chí còn vượt qua nhà họ Đường.
Liên quan tới chủ nhân của Diêm Môn, người đã gặp ít lại càng ít, bởi vì nguyên nhân này, Diêm Môn ở trong mắt mọi người càng thêm thần bí, càng sâu không lường được.
Quỷ Vực Chi Thành mặc dù rất lớn mạnh, nhưng nó vốn không ở thành phố A, mà Diêm Môn lại là 'nơi sinh trưởng' của thành phố A.
Nếu thật sự muốn so sánh Diêm Môn và Quỷ Vực Chi Thành, Diêm Môn tương đương với hoàng đế miệt vườn của thành phố A, mà Quỷ Vực Chi Thành rốt cuộc vẫn là ngoại lai, nói chân chính uy hiếp, trong lòng người thành phố A, Diêm Môn vẫn hơn một bậc.
Dĩ nhiên giờ phút này mọi người theo bản năng so sánh cũng là thế lực của Diêm Môn và Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A.
Cho nên sau khi Đường Minh Hạo tự báo môn hộ, mọi người đều hoàn toàn kinh sợ, chủ nhân Diêm Môn bọn họ cũng chưa từng gặp, không biết là người thế nào, hôm nay cậu chủ nhỏ của Diêm Môn lại lộ mặt.
Chỉ là cậu chủ nhỏ này đội mũ, đeo kính đen, như vậy cũng nhìn không quá rõ ràng.
Trong lòng bà cụ Dương cũng cả kinh, Diêm Môn dĩ nhiên bà đã từng nghe nói, cũng biết một chút, rất nhiều người đều nói Diêm Môn vượt qua Dương thị, liên quan tới điều này không thể nào nghiên cứu, dẫu sao Dương thị và Diêm Môn không phải đối lập, cũng chưa từng thật sự so sánh.
Hơn nữa chuyện Diêm Môn và Dương thị xử lý vẫn có rất nhiều bất đồng lớn.
Dĩ nhiên bà cụ Dương không biết Diêm Môn là của Dương Tầm Chiêu, cho nên giờ phút này trong lòng bà cụ Dương lại không nhịn được nghi ngờ, bọn họ và Diêm Môn cũng không lui tới, Diêm Môn hôm nay vì sao phải tìm tới cửa?
"Hóa ra là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, không biết ba cậu là ai?" Bà cụ Dương dù sao cũng đã gặp tình cảnh lớn, lập tức bình tĩnh, bắt đầu muốn hỏi dò ra chút tin tức từ Đường Minh Hạo.
Liên quan tới vấn đề này, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết, bởi vì ở đây ai cũng chưa từng thấy chủ nhân của Diêm Môn, cũng không biết chủ nhân Diêm Môn là ai, nói không chừng hôm nay thật sự có thể từ trong miệng cậu chủ nhỏ này hỏi thăm ra một chút.
"Bà không cần nghĩ cách hỏi dò thân phận của tôi, bà biết thân phận tôi đối với bà đối với tôi đều không có lợi.
" Đường Minh Hạo nghĩ đến chuyện ông cụ Dương muốn đưa em gái đi, nếu để ông cụ Dương và bà cụ Dương biết thân phận của cậu, bọn họ vì leo lên Quỷ Vực Chi Thành, có phải cũng sẽ đưa cậu đi không?
Đường Minh Hạo cảm thấy nếu trước đó ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng biết tồn tại của mình, có thể cũng sẽ giống như đối phó em gái mà đối đãi với cậu, dẫu sao ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn cho tới bây giờ không phải người thân, bọn họ muốn chính là lợi ích.
Nặng cháu trai, nặng cháu gái, ông cụ Dương và bà cụ Dương khẳng định càng muốn công chúa Quỷ Vực Chi Thành sinh cháu cho.
Cố Ngũ nghe lời của Đường Minh Hạo, tự nhiên biết tâm tư của Đường Minh Hạo, sắc mặt Cố Ngũ không khỏi trầm xuống, lạnh lùng quét bà cụ Dương một cái.
Bà cụ Dương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Đường Minh Hạo sẽ trả lời như vậy, bà cụ Dương nhìn Đường Minh Hạo, trong lòng hơi nổi nóng, đứa nhỏ này thật sự không biết lễ phép.
"Vậy vì sao cậu phải tới đây? Nhà họ Dương chúng ta và Diêm Môn hình như không có lui tới gì.
" Giờ khắc này giọng của bà cụ Dương cũng thay đổi rõ ràng, trở nên nghiêm nghị, trở nên không kiên nhẫn, nếu không phải hơi cố kỵ Diêm Môn, bà thật sự muốn đuổi thằng nhóc này ra ngoài.
Giờ phút này ông cụ Dương nằm ở trên giường, ông giả bộ bất tỉnh cho nên cuộc đối thoại trong phòng, ông dĩ nhiên nghe rõ ràng, nghe được đứa bé nói cậu là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, trong lòng ông cụ Dương cũng cả kinh.
Lúc trước bảo vệ đi vào báo cáo cho bà cụ Dương nói cậu chủ nhỏ này là tới tìm ông tính sổ, nhưng cho tới bây giờ ông chưa từng đắc tội Diêm Môn.
Đứa trẻ này không phải là làm sai rồi chứ?
Ông cụ Dương rất muốn hỏi mấy câu, nhưng bây giờ ông phải giả bộ bất tỉnh, không thể đứng lên, cho nên chỉ có thể nhịn.
"Tôi nghe nói ông cụ Dương ngất xỉu, cho nên tôi tới xem một chút.
" Đường Minh Hạo không nhìn bà cụ Dương nữa mà đi tới trước giường bệnh của ông cụ Dương, hoàn toàn là dáng vẻ quen thuộc, giống như nhà thằng nhóc vậy.
Chân mày của bà cụ Dương hơi nhíu lại, trong lòng lại không kiên nhẫn, bà thật muốn đuổi đứa trẻ này đi, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, nếu bà biểu hiện quá mức, sợ là sẽ không tốt lắm, hơn nữa chẳng qua là một đứa bé cũng không có gì phải lo lắng.
Bà cụ Dương còn nghĩ từ trong miệng Đường Minh Hạo đào ra được điều gì, cho nên bà cụ Dương không ngăn trở Đường Minh Hạo.
Giờ phút này ông cụ Dương muốn giả bộ bất tỉnh, dĩ nhiên không thể mở mắt ra, cho nên dĩ nhiên là không thấy được Đường Minh Hạo, ông cụ Dương chẳng qua là cảm giác được có người đến gần bên cạnh giường bệnh.
.