Mặc dù lần này Trác Hiểu Lam lại hỏi thăm thêm một người nữa, nhưng dụng ý của cô ta lại lộ ra quá rõ ràng, mục đích mà cô ta muốn che đậy càng ngày càng hiện rõ.
"Trác Hiểu Lam, không phải chị muốn biết tình trạng của Thanh Thanh bây giờ sao? Chị muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi thẳng, cần gì phải dối trá như vậy.
" Trác Thanh trực tiếp lên tiếng châm biếm, lời này đối với phong cách bình thường của cậu hai Trác mà nói đã coi như là rất không khách sáo rồi, đương nhiên giờ phút này cậu hai Trác cũng không muốn khách sáo với Trác Hiểu Lam chút nào.
Lần này Trác Hiểu Lam lại im lặng, không nói gì thêm, cô ta gọi cuộc điện thoại này chính là vì muốn biết tình hình của Hàn Nhã Thanh, bây giờ nếu Trác Thanh đã chủ động nhắc tới thì cô ta sẽ không hỏi thêm nữa.
Trác Hiểu Lam là người thông minh, thật ra trong lòng cô ta biết rõ Trác Thanh biết cô ta làm những chuyện kia.
"Nếu chị đã muốn biết vậy thì tôi sẽ nói cho chị biết.
" Trác Thanh ngước mắt nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, thấy Dương Tầm Chiêu không nói gì là biết Dương Tầm Chiêu đã đồng ý.
Trác Thanh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Bây giờ Thanh Thanh rất tốt, rất rất tốt, không có chút tổn thương nào, Thanh Thanh không bị gì hết, đáp án này có làm chị hài lòng không?"
Trác Thanh nói lời này chính là cố ý kích thích Trác Hiểu Lam, anh ta biết Trác Hiểu Lam cố ý gọi cuộc điện thoại này chính là muốn thông qua anh ta để biết được một chút chuyện liên quan tới Hàn Nhã Thanh.
Lúc trước Trác Hiểu Lam còn cho người tới giết anh ta bây giờ lại gọi điện thoại cho anh ta, qua đó đủ để có thể thấy được, Trác Hiểu Lam muốn biết tình hình của Hàn Nhã Thanh.
Tâm lý của Trác Hiểu Lam lúc này thế nào Trác Thanh cũng có thể đoán được một chút, đơn giản là ngay tại lúc sự việc mất khống chế và bại lộ, Trác Hiểu Lam cuống lên, cho nên mới nghĩ rằng nếu cô ta có chuyện gì thì ít nhất cũng lôi kéo được Hàn Nhã Thanh chết theo mình.
Tâm lý của Trác Hiểu Lam đã trở nên cực kỳ biến thái, trước giờ anh ta không biết Trác Hiểu Lam lại là người như vậy.
Bình thường nhìn Trác Hiểu Lam rõ ràng không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa ở trong mắt người ngoài, mặc dù Trác Hiểu Lam hơi lạnh lùng một chút, kiêu ngạo một chút, nhưng dù thế nào thì cô ta cũng là một bác sĩ tốt, một người rất có trách nhiệm rất chân thành, thậm chí còn là một bác sĩ được mọi người kính trọng.
Hay là bình thường Trác Hiểu Lam che giấu quá tốt, hoặc là trước kia không có chuyện gì kích thích đến Trác Hiểu Lam, cho nên Trác Hiểu Lam mới không phát tác giống như bây giờ.
Trác Thanh biết, Trác Hiểu Lam đã có tâm lý biến thái như vậy, bây giờ nghe thấy tin tức Hàn Nhã Thanh không sao chắc chắn sẽ tức giận.
Lúc Trác Hiểu Lam nghe thấy tin Hàn Nhã Thanh vẫn bình thường, thậm chí còn không hề bị thương thì đôi mắt nheo lại, hai hàm răng cắn thật chặt, trong phút chốc sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Tại sao lại có thể như vậy?
Vừa rồi rõ ràng Trác Thanh mới nói rằng anh ta bị trúng mấy phát đạn, vậy vì sao Hàn Nhã Thanh lại không hề hấn gì, thậm chí còn không hề bị thương?
Vì sao Hàn Nhã Thanh lại không bị thương?
Vì sao Hàn Nhã Thanh lại không chết?
Cô ta biết rằng nếu người cô ta phái đi thất bại, vậy tiếp theo, cô ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, thậm chí có khả năng chuyện của cô ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó cô ta!
Trong trường hợp này, chuyện cô ta muốn làm nhất chính là lôi kéo Hàn Nhã Thanh ở chung một chỗ, kể cả để Hàn Nhã Thanh chôn cùng với cô ta cũng được.
Nhưng cô ta không ngờ được là Hàn Nhã Thanh lại bình yên vô sự.
Trác Hiểu Lam cố gắng hết sức để khống chế, để đè xuống xúc động trong lòng mình lúc này mới khiến bản thân không hét vào trong điện thoại, cô ta biết mình không được mất bình tĩnh, bây giờ Hàn Nhã Thanh không sao, cô ta phải suy nghĩ xem tiếp theo mình nên làm cái gì.
Đương nhiên cô ta biết rõ Trác Thanh và Hàn Nhã Thanh đã biết những chuyện kia là do cô ta làm, nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không có chứng cứ, cho dù lúc trước cô ta bị bại lộ ở biệt thự nhưng bây giờ mọi thứ trong biệt thự đều đã bị nổ tung, chỉ cần cô ta không thừa nhận thì bọn họ cũng không thể làm gì cô ta được.
Điện thoại của người đàn ông kia không liên lạc được chắc chắn đã lành ít dữ nhiều rồi, bây giờ người có thể giúp cô ta không có mấy còn kẻ địch của cô ta lại rất nhiều, Hàn Nhã Thanh, Đường Lăng, còn cả Dương Tầm Chiêu nữa.
Trác Hiểu Lam nghĩ đến Dương Tầm Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, vì sao chứ?
Vì sao cô ta và Dương Tầm Chiêu lại đi đến tình cảnh này, quan hệ của cô ta và Dương Tầm Chiêu rõ ràng là tốt như vậy, trước kia rõ ràng cô ta là người mà Dương Tầm Chiêu tin tưởng nhất, quan hệ của hai người cũng là thân mật nhất, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Đều bởi vì Hàn Nhã Thanh, tất cả đều bởi vì Hàn Nhã Thanh, bởi vì sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh mà thay đổi tất cả, cho nên những chuyện cô ta làm không sai, không hề sai.
Cô ta không quan tâm đến những người khác, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không giống như vậy, cô ta không muốn Dương Tầm Chiêu hiểu lầm cô ta, không muốn Dương Tầm Chiêu trách cô ta, oán cô ta.
Cô ta tự hỏi mình có nên gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu hay không, 'giải thích' một chút với Dương Tầm Chiêu cũng được, cô ta không thể để mình và Dương Tầm Chiêu có chuyện gì không vui được.
Trác Thanh không nghe thấy Trác Hiểu Lam nói gì, nụ cười lạnh nơi khóe môi của anh ta càng sâu hơn, quả nhiên Trác Hiểu Lam gọi cuộc điện thoại này chính là để hỏi tình hình của Hàn Nhã Thanh.
Trác Thanh ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đang đước Dương Tầm Chiêu ôm chặt trong lòng, đôi mắt lóe lên, sau đó anh ta nói với điện thoại lần nữa: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi quên nói cho chị biết, là Tầm Chiêu chạy tới cứu được Thanh Thanh, là Tầm Chiêu ở giây phút nguy hiểm nhất không quan tâm tới an nguy của bản thân mạo hiểm cứu được Thanh Thanh.
"
Câu nói này, là Trác Thanh cố ý nói ra.
Bây giờ Trác Thanh đã biết Trác Hiểu Lam thích Dương Tầm Chiêu, Trác Hiểu Lam thích Dương Tầm Chiêu nhưng người Tầm Chiêu thích lại là Thanh Thanh, Trác Thanh biết với tâm trạng của Trác Hiểu Lam giờ phút này thì chuyện mà cô ta không muốn nghe nhất chắc chắn là Dương Tầm Chiêu cứu được Hàn Nhã Thanh.
Trác Thanh cảm thấy lúc này Trác Hiểu Lam nghe được tin tức như vậy có thể sẽ phát điên luôn.
Giờ phút này Trác Thanh đang cố ý kích thích Trác Hiểu Lam, Trác Thanh biết sau này Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam, đương nhiên anh ta cũng vậy, anh ta cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trác Hiểu Lam.
Cho dù anh ta không thể trực tiếp đối phó với Trác Hiểu Lam thì ít nhất anh ta cũng có thể giúp đỡ một chút, Trác Thanh cũng biết năng lực của Trác Hiểu Lam nên anh ta lo rằng lúc này Trác Hiểu Lam sẽ trốn đi, nếu Trác Hiểu Lam chỉ trốn đi còn tốt nhưng nếu Trác Hiểu Lam trốn đi sau đó thừa dịp bọn họ không phòng bị lại ra tay lần nữa, lại làm tổn thương Thanh Thanh thì làm sao bây giờ?
Anh ta tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy!!
Cho nên bây giờ Trác Thanh mới cố ý kích thích Trác Hiểu Lam, anh ta biết một người đang tức giận, trong lúc mất khống chế thì sẽ không thể tỉnh táo để suy nghĩ được, từ đó, muốn đối phó Trác Hiểu Lam sẽ dễ dàng nhiều.
"Không, không thể nào, làm sao có thể? Sao Tầm Chiêu anh ấy lại chạy tới đó? Làm sao có thể? Trác Thanh, cậu lừa tôi?" Quả nhiên, lần này Trác Hiểu Lam không kiềm chế được trực tiếp hô to lên, cô ta không tin Dương Tầm Chiêu lại chạy tới đó.
Rõ ràng Dương Tầm Chiêu rời khỏi phòng bệnh chỉ sớm hơn cô ta một chút thôi, thời gian ngắn như vậy, chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không kịp chạy tới biệt thự.
Thời gian ngắn như vậy muốn chạy từ bệnh viện tới biệt thự vậy phải lái xe với tốc độ nhanh như thế nào? Hơn nữa ra khỏi thành phố chính là đường núi nên không thể đi nhanh được, cho nên cô ta hoàn toàn không tin Dương Tầm Chiêu có thể chạy tới đó.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước cô ta cho người đi giết Hàn Nhã Thanh, cô ta có thể chắc chắn rằng thời gian ngắn như vậy Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng đều sẽ không tới kịp để cứu Hàn Nhã Thanh.
"Sao lại không được chứ? Tầm Chiêu đang ở đây, chị có muốn nói chuyện với Tầm Chiêu không?" Trác Thanh cười lạnh, quả nhiên đúng y như suy đoán của anh ta, nếu biện pháp này có tác dụng, như vậy đương nhiên Trác Thanh sẽ lợi dụng nó cho thật tốt rồi.
Trác Thanh nói xong còn cố ý dừng lại, sau đó đột nhiên lại lên giọng nói ra: "Ồ, Tầm Chiêu không muốn nói chuyện với chị rồi, bây giờ Tầm Chiêu rất ghét chị.
"
Mặc dù Trác Thanh muốn kích thích Trác Hiểu Lam nhưng lời nói này của anh ta hoàn toàn là sự thật, sự thật một trăm phần trăm, cho dù Dương Tầm Chiêu chưa nói gì nhưng Trác Thanh cũng có thể nhìn ra sự chán ghét của Dương Tầm Chiêu đối với Trác Hiểu Lam.
"Không thể nào, không thể, Tầm Chiêu vẫn luôn tin tôi nhất, người Tầm Chiêu thân mật nhất cũng là tôi, sao Tầm Chiêu lại ghét tôi được, cậu nói láo, cậu lừa tôi!" Lúc trước mặc dù Trác Hiểu Lam hơi rống to lên nhưng còn chưa hoàn toàn mất khống chế, nhưng giờ phút này khi cô ta nghe thấy Trác Thanh nói như vậy lại hoàn toàn mất kiểm soát.
Bình thường Trác Hiểu Lam kiêu ngạo, lạnh lùng, bây giờ lại gục ngã.
Cô ta không tiếp nhận được sự thật như vậy, không tiếp nhận được đả kích như vậy, chuyện này đối với cô ta mà nói tuyệt đối là đả kích tàn nhẫn nhất.
Cô ta thích Dương Tầm Chiêu, từ lúc còn rất nhỏ đã thích, thích từ rất rất lâu rồi, chỉ có điều cô ta vẫn luôn dằn sự yêu thích này của mình xuống đáy lòng, chưa từng bộc lộ ra ngoài.
Hai mươi năm trước từ lúc cô ta giúp mẹ của Dương Tầm Chiêu, quan hệ của cô ta và Dương Tầm Chiêu vẫn rất tốt, Dương Tầm Chiêu rất thờ ơ với những cô gái khác nhưng đối với một mình cô ta thì không như vậy.
Chỉ có một mình cô ta là như thế, chỉ có cô ta mới có sự vinh hạnh đặc biệt này.
Những năm qua, cô ta vẫn luôn mừng thầm vì có được sự vinh hạnh đặc biệt này, cô ta cho rằng ở trong lòng Dương Tầm Chiêu cô ta không giống những người khác!!.