Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu


Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình hình hiện tại của cô thì uống thuốc là cách duy nhất.

Chỉ có điều cô muốn đi mua thuốc cũng không tiện.

Chắc chắn cô không thể nào đi thẳng đến bệnh viện được, dù gì lúc nào cũng có người theo dõi hành tung của cô.

Hơn nữa mấy năm nay cô luôn đi theo Đại Vương Tử, rất được anh ta tin tưởng, bởi thế rất nhiều người âm thầm giám sát cô, muốn bắt lấy điểm yếu của cô.

Bởi thế, dù là ngoài sáng hay trong tối thì đều có người chú ý đến cô.

E rằng cô vừa bước chân ra khỏi cửa, chưa đến vài phút sau là có người liệt kê ra rất nhiều loại bệnh rồi, huống hồ chi cô đang mang thai, cần phải mua uống phá thai.

Đương nhiên không thể đi đến mấy phòng khám, đến phòng khám cũng sẽ bị phát hiện ra mà thôi.

Chỉ cần ở nước R, cô luôn luôn bị theo dõi, bởi thế có phải cô nên cân nhắc đến việc ra nước ngoài hay chăng, sau khi ra nước ngoài thì hành động sẽ tiện hơn nhiều.

Gần đây không biết Đại Vương Tử có kế hoạch ra nước ngoài nào không, mấy nay cô chóng mặt buồn nôn liên tục, mất hết tinh thần, hơn nữa cô cảm thấy dường như đầu óc của mình trở nên ngu ngơ hơn, không phản ứng nhanh nhẹn như trước kia nữa.

Hồi xưa cô nắm rõ kế hoạch trong nửa tháng của Đại Vương Tử rõ như trở bàn tay, mà không ngờ bây giờ đến kế hoạch trong vài ngày tới của Đại Vương Tử mà cô cũng không biết.

Trong lòng Lâm Bối vô cùng phiền muộn, hết sức phiền muộn, sao cô lại xui xẻo đến mức này, nhưng chỉ có một lần mà thôi, sao lại mang thai kia chứ?Hơn nữa người ta có thai cũng không ốm nghén nặng như cô, bây giờ cô không dám ăn bất cứ thứ gì cả, ăn cái gì cũng nôn ra hết, ăn một ít thì nôn một ít, đương nhiên cho dù không ăn cũng sẽ buồn nôn, cô cảm thấy mình muốn nôn hết cả nội tạng ra ngoài luôn rồi.

Lâm Bối ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt mũi trắng bệch như giấy, không có chút huyết sắc nào cả, còn chưa đến một tháng mà cô lại ốm đi nhiều.

Gương mặt hóp lại, khiến cho đôi mắt có hồn trông càng có vẻ to hơn.

Bởi vì khó chịu sau trận nôn, bây giờ mắt cô long lanh nước, tựa hồn hoa lê trong trận mưa rào, đáng thương vô cùng.

Lâm Bối thấy bộ dạng này của mình mà không khỏi thầm mắng mỏ.

Đây là cô ư? Từ bao giờ cô lại trở nên như vậy?Nếu như cô ra ngoài với bộ dạng như thế này thì còn giả vờ làm đàn ông cái nỗi gì nữa?Chẳng phải chỉ là có thai thôi sao? Sao lại như thế này?Lâm Bối biết chắc chắn mình không thể xuất hiện trước mặt mọi người với bội dạng hiện tại, thỉnh thoảng cô không khống chế nổi cơn buồn nôn, hơn nữa bộ dạng của cô sau cơn nôn khó coi vô cùng.

Nhưng với thân phận hiện tại, có rất nhiều chuyện cô không thể tự quyết định, giống như bữa tiệc mấy hôm trước vậy, khi đó cô rất khó chịu, liên tục nôn không ngừng, lại không ăn nổi bất kỳ thứ gì khác, cảm thấy cả người mệt nhoài nhưng vẫn phải tham dự.

May mà trong bữa tiệc hôm ấy cô hết sức kiềm chế chính mình, không hề tỏ ra chút bất thường nào cả.

Nhưng Lâm Bối biết tiếp tục như thế này không phải là cách hay, bắt buộc phải phá thai mới được.

Nhưng làm sao có thể thuận lợi phá bỏ thai nhi được đây? Cô phải tìm ai đó giúp đỡ thôi.

Lâm Bối chợt nhớ đến Đường Lăng, đây cũng xem như là cái họa do Đường Lăng gây ra, cô có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ hay không?Nhưng cô sực nhớ đến trước kia Đường Lăng nói muốn cưới cô, nếu như Đường Lăng biết cô mang thai con của anh, anh có ép cô đi đăng kí kết hôn hay không, Lâm Bối nghĩ đến tác phong của Đường Lăng, cảm thấy cũng dám lắm.

Bởi thế cô không thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ được, không những không thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ mà chắc chắn không thể để cho Đường Lăng biết việc này, tuyệt đối không thể.

“Lâm Bối, con ở trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó, không sao chứ?” Một giọng nói phụ nữ vang lên bên ngoài cửa, đó là tiếng mẹ của Lâm Bối.

“Không sao ạ, con ra ngay.

” Lâm Bối vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, cô lau đi giọt nước mắt đọng ngay khóe mắt.

Mặc dù đó là mẹ cô thế nhưng cô cũng không thể nói cho mẹ biết việc mình có thai.

Lâm Bối biết, nói cho mẹ nghe, ngoại trừ làm mẹ lo lắng ra thì chẳng còn tác dụng nào khác nữa cả.

Lúc Lâm Bối mở cửa, mẹ của cô đang đứng ngay bên ngoài.

“Có phải con bị bệnh không? Sắc mặt con kém quá.

” Mẹ Lâm nhìn cô, gương mặt bà ấy hằn lên nỗi lo lắng.

“Con không sao đâu.

” Lâm Bối nhìn mẹ, cô không nhiều lời.

“Nếu như con không khỏe thì đi lấy chút thuốc uống đi, đừng để càng lúc càng nặng, bây giờ Đại Vương Tử rất tin tưởng con, đi đâu cũng dắt con theo, nếu như vì bệnh mà làm chậm trễ công việc không hay đâu, nhưng mà, với tình hình hiện tại của con cũng không tiện đi bệnh viện kiểm tra, lỡ mà bị lộ thì phiền phức lắm.

” Mẹ Lâm không khỏi lẩm bẩm.

“Biết rồi.

” Đột nhiên Lâm Bối cảm thấy bực mình, không biết có phải là vì mang thai không, gần đây cô rất dễ nổi nóng.

“Con bị cảm à? Mẹ đi lấy thuốc cảm cho con.

” Dường như mẹ Lâm không hề nhận ra sự bực bội của Lâm Bối, bà ấy đi lấy thuốc cảm tới cho cô.

“Nếu như con không bị cảm mà bị bệnh khác thì sao? Mẹ không sợ hại sức khỏe của con à?” Từ trước đến nay Lâm Bối luôn nghe lời của mẹ, chưa cãi lại bao giờ, nhưng hiện tại cô thấy mẹ đích thân đi lấy thuốc cảm cho mình, chẳng biết vì sao mà lại hơi bài xích.

Mẹ Lâm ngẩn người, bà ấy nhìn Lâm Bối, chớp chớp mắt rồi cười khẽ: “Trước giờ Bối vẫn luôn khỏe mạnh, sẽ không bị bệnh gì khác đâu, cùng lắm chỉ bị cảm mà thôi.

”Nghe thấy mẹ mình nói thế, đột nhiên Lâm Bối cảm thấy buồn cười, trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh?Sao mẹ biết trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh kia chứ?Mấy năm nay vì giả làm đàn ông, cô chưa từng đi kiểm tra sức khỏe, mấy năm nay, dù là mắc phải bệnh gì thì cô đều ở trong nhà chịu đựng cho qua.

Mấy năm nay, cô đi theo Đại Vương Tử, để được Đại Vương Tử xem trọng và tin tưởng, cô không thể không ép mình làm rất nhiều chuyện, ví dụ như uống rượu.

Ai mà không biết uống rượu sẽ tổn hại đến sức khỏe kia chứ, huống hồ chi cô còn là con gái, nhưng có một vài nơi cô không thể không uống được.

Mặc dù tửu lượng của cô rất tốt, nhưng mỗi lần uống nhiều rượu thì đều thấy khó chịu, cũng vì uống rượu trong khoảng thời gian dài nên dạ dày cô thường xuyên đau.

Có một lần, vì uống quá nhiều rượu, sau khi trở về dạ dày của cô đau vô cùng, hôn nữa lúc ấy cô còn nôn ra máu, cô biết chắn chắn rằng dạ dày của mình đã chảy máu rồi.

Lúc ấy cô thật sự đau đến mức chết đi sống lại, nhưng khi đó cũng chẳng thấy mẹ đưa cô vào bệnh viện.

Cô biết mình không thể làm lộ thân phận, biết một khi đi bệnh viện thì sẽ bị bại lộ ngay, cô cũng biết sự kiêng dè của mẹ.

Nhưng đôi khi cô không khỏi bật cười, lỡ đâu cô chết thì sao?Thật ra Lâm Bối biết cho dù cô chết thì cũng không thể bị bại lộ, bởi vì một khi thân phận của cô bị bại lộ, người chết không chỉ có một mình cô.

Trước kia, cô cũng liên tục nói với bản thân cho dù có thế nào cũng không được để lộ thân phận, cho dù có chết cũng không thể.

Nhưng không biết tại sao, sau khi mang thai, dường như cô đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.

“Nào, uống thuốc đi con, khỏi bệnh ngay thôi mà.

” Mẹ Lâm thấy Lâm Bối uể oải tinh thần, bà ấy đoan chắc cô bị cảm.

“Con không uống.

” Lâm Bối nhìn viên thuốc cảm trong tay mẹ mình, cảm giác bài xích càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí giọng nói của cô không khỏi cao vút lên.

Mẹ Lâm sững sờ, gương mặt hằn lên vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ, con không bị cảm, con chỉ mệt quá thôi, nghỉ một lát là khỏi ngay đó mà, không cần phải uống thuốc gì đâu.

” Lâm Bối ý thức được ban nãy mình kích động quá, cô thầm hít thở, kiềm chế cảm xúc của mình.

“Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi.

” Mẹ Lâm hơi nhíu mày, bà ấy ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình ra.

Gần đây Lâm Bối luôn ở nhà, đến tiệc xã giao cũng rất ít đi, rốt cuộc mệt ở đâu?Nhưng mà bộ dạng của Lâm Bối trông có vẻ rất mệt mỏi?“Phải rồi, ban nãy lúc con ở trong nhà vệ sinh, Đại Vương Tử có gọi điện cho con đấy, con trả lời cậu ta đi.

” Lúc Lâm Bối sắp sửa bước vào phòng, mẹ Lâm nói với theo.

“Dạ, con biết rồi.

” Lâm Bối không nhiều lời, thật ra cô cũng muốn tìm Đại Vương Tử, xem xem gần đây có thể mượn việc công ra nước ngoài một lần hay không, sau khi ra nước ngoài sẽ phá cái thai đi.

Lâm Bối mở điện thoại, đi vào phòng rồi bấm số của Đại Vương Tử.

“Lâm Bối, mấy ngày nay cậu sao thế? Sao tôi không tìm thấy cậu? Cậu bận cái gì đấy?” Vừa mới nối máy, giọng nói của Đại Vương Tử vang lên, trước kia Lâm Bối luôn ở bên cạnh anh ta, anh ta đi đâu thì Lâm Bối cũng đi theo.

Mấy ngày nay Lâm Bối không xuất hiện nữa, cứ như đã biến mất vậy, bữa tiệc mấy bữa trước anh ta còn phải gọi điện kêu Lâm Bối đến.

Đây không phải là thái độ bình thường của Lâm bối, rõ ràng tình trạng này không bình thường chút nào, không, là quá bất thường mới phải!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui