Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu


Nhưng mấy năm nay cô luôn lo lắng sợ hãi chuyện này!!
“Con đi trước đây.

” Lâm Bối không nói gì nữa, khẽ khom người, lướt qua cạnh mẹ Lâm.

“Bối Nhi…” Mẹ Lâm dường như cuối cùng đã phát hiện sự bất thường của Lâm Bối, mở miệng gọi cô.

Lâm Bối dừng bước, nhưng cô không xoay người, cũng không nói chuyện.

“Có phải con? Có phải con trách mẹ không?” Mặt mẹ Lâm thêm vài phần đau khổ, giọng nói cũng lạc đi rõ ràng.

Lâm Bối thầm hít vào một hơi, để tâm trạng mình bình ổn lại, chỉ là không biết tại sao, ngược lại cảm thấy càng phiền chán.

Lại thêm giai đoạn này phản ứng nôn nghén quá dữ dội, cô cũng không ăn được gì mấy, thân thể quá yếu ớt, đầu cũng có chút choáng váng, cho nên tâm trạng càng bị ảnh hưởng.

“Không có.

” Nhưng mà, Lâm Bối vẫn là đè thấp giọng đáp một câu.

Trách mẹ sao?!
Mẹ cho cô sinh mệnh, mẹ nuôi cô lớn, cô không nên…
Trước đây cô thậm chí chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng có lẽ là vì trong bụng bản thân có một sinh mệnh nhỏ, có lẽ là vì mình cũng xem như một người mẹ rồi, tâm trạng Lâm Bối bỗng có chút thay đổi.

Có lẽ là vì mang thai, cho nên thật sự trở nên đa sầu đa cảm rồi.

Cô từng tra trên mạng sau khi mang thai sẽ có những thay đổi thế này, cũng xem như bình thường.

Mẹ Lâm nghe thấy lời của Lâm Bối thì rõ ràng sững sờ, sở dĩ bà sững sờ không phải là vì lời của Lâm Bối, mà còn là vì giọng điệu lúc này của cô.

Mặc dù Lâm Bối nói không có, nhưng bà có thể nghe ra sự phiền chán trong giọng nói của cô, hơn nữa dường như còn có chút không kiên nhẫn.

Lâm Bối từ nhỏ đều vô cùng nghe lời, trước giờ chưa từng dùng kiểu này để nói chuyện với bà.

Mẹ Lâm bỗng cảm thấy rất thương tâm, cứ sững sờ nhìn Lâm Bối không nói chuyện, chỉ là trong đôi mắt lại dần rơm rớm.

Lâm Bối xoay người, lúc nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, dùng sức hít thật sâu một hơi: “Mẹ, con không trách mẹ! ”
Lâm Bối muốn an ủi mẹ mình, nhưng nói câu này rồi cô liền không biết nên nói gì nữa, ở bên ngoài cô có thể ứng xử khéo léo, có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng đối với mẹ mình, cô không làm được.

Tâm trạng cô bây giờ thật sự có chút suy sụp, cho nên có vài lời thật sự không nói ra lời.

“Mẹ, con đi trước đây, lần này công tác hơi gấp, có lẽ cần lên đường ngay.

” Lâm Bối lại thầm hít vào một hơi, cô không nói gì nữa, mà là nhanh chóng xoay người rời đi.

Vì đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, lúc này cô lại đi hơi nhanh, dưới chân loạng choạng một cái, xem chút ngã.

“Con chậm chút, cẩn thận, công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe.

” Mẹ Lâm vội bước tới đỡ cô.

“Dạ, con biết.

” Mũi Lâm Bối có chút chua xót, mẹ vẫn là quan tâm cô, mẹ cũng thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ là người thân thật sự của cô.

Mặc dù cô quay về vương thất, mặc dù cô giả trai, nhưng cô luôn không có được sự thừa nhận của quốc vương, càng đừng nói đến xem trọng gì đó.

Cô biết, đối với quốc vương mà nói một đứa ‘con trai’ như vậy căn bản chẳng là gì cả, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Đương nhiên ‘con trai’ vẫn là mạnh hơn con gái một chút, nếu là con gái, căn bản ngay cả cơ hội về vương thất của không có.

Nhưng dù cô lấy thân đàn ông quay về vương thất, đãi ngộ của cô cũng không tốt, thậm chí còn không bằng người hầu theo cạnh các vương tử khác.

Quốc vương càng không chủ động nhìn cô, trong mắt quốc vương, cô giống như hoàn toàn không tồn tại.

Mấy năm trước cô quay về vương thất, nghĩa là đã qua mấy năm trôi qua rồi.

Sau đó cô học được tính kế, không ngừng tìm cơ hội tiếp cận đại vương tử, giúp đại vương tử đưa ra chủ ý, giúp đại vương tử giải quyết không ít vấn đề, cuối cùng có được xem trọng của đại vương tử.

Sau đó cô mới dần được mọi người biết đến, được mọi người tiếp nhận, mới xem như được lộ diện.

Cô cũng xem như khiến mẹ được sống cuộc sống mà bà mong muốn.

Lâm Bối cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, cô cảm thấy hình như mình sắp khóc rồi, sau khi mang thai cảm xúc thật sự thay đổi rất kỳ quái,
Lâm Bối không muốn bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cho nên cô không ngẩng đầu, trực tiếp đi ra ngoài: “Con không sao, con đi trước đây, tranh thủ thời gian.


Lần này, Lâm Bối cố hết sức khiến giọng mình giống với bình thường, không đem theo chút cảm xúc không nên có nào.

Chỉ là sau khi Lâm Bối mở cửa, rời khỏi phòng, một giọt nước mắt vẫn là nhanh chóng rơi xuống, cô lại thật sự khóc rồi.

Cô còn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng khóc, dường như từ khi mẹ kêu cô giả nam trang quay về vương thất thì cô đã không còn khóc nữa rồi.

Vì mẹ nói với cô, cô là ‘đàn ông’ rồi, đàn ông thì không thể tùy tiện khóc, nếu không sẽ bị người ta phát hiện bí mật của cô.

Nếu bị người khác phát hiện, cô sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết, họ đều sẽ chết.

Cho nên từ lúc đó, bất kể gặp phải chuyện gì cô cũng nói với chính mình không thể khóc, dù cô chịu bắt nạt thế nào cũng nhịn không khóc.

Cô luôn cho rằng, mấy năm này trôi qua, cô đã đao thương bất nhập rồi, không nghĩ tới hôm nay lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy.

Mang thai thật sự sẽ xảy ra thay đổi lớn như vậy sao?
Nôn nghén cũng thôi, không thể ăn cũng thôi, bây giờ ngay cả sự bình tĩnh kiêu ngạo nhất của cô lúc bình thường cũng không còn nữa sao?
Không, không được, như vậy tuyệt đối không được, cô cần phải nghĩ cách nhanh chóng phá bỏ đứa bé này, nếu không, có lẽ cô sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.

Nếu bại lộ, cô và mẹ đều sẽ chết.

Vì thực ra cô là thân phận nữ nhi, bí mật này không thể để người ta phát hiện, cho nên trong biệt thự này không có một ai khác, cho nên sự thất thố bây giờ của cô không bị ai phát hiện.

Nhưng mà, một lúc sau, Lâm Bối liền miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cô không thể bị người ta phát hiện bất thường, tuyệt đối không thể.

Lâm Bối nhanh chóng quay về chung cư nhỏ của mình, thu dọn hành lý, đợi tin tức bên phía đại vương tử.

Lâm Bối vốn cho rằng chuyện sẽ rất thuận lợi, dù sao nước L chỉ là một nước nhỏ, dù sao nước L thực ra không phải thực sự hữu hảo với họ, dù sao đại vương tử không muốn đi, dù sao quốc vương cũng không thật sự xem trọng.

Cho nên để cô đi ừng phó một chút tuyệt đối không vấn đề.

Lâm Bối đợi khoảng hai tiếng, cuối cùng đợi được điện thoại của đại vương tử.

“Lâm Bối, nước L đó, em vẫn là đừng đi, họ quá âm hiểm, một mình em đi anh cũng không yên tâm.

” Giọng đại vương tử rõ ràng có chút bất thường, nghe giọng điệu có chút không ổn.

Lâm Bối có chút sững sốt, đôi mắt khẽ lóe: “Phụ vương không đồng ý.


Cô biết lời của đại vương tử đều là mượn cớ, nếu không yên tâm thì sớm đã cự tuyệt rồi, sẽ không đồng ý đi nói với phụ vương, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, phụ vương không đồng ý.

Đại vương tử không giỏi nói dối, hơn nữa anh ta cảm thấy anh ta cũng không thể lừa cô, cho nên liền trực tiếp thừa nhận: “Đúng.


“Em hiểu rồi.

” Lâm Bối bỗng cười, chỉ là trong tiếng cười lại có chút trào phúng.

Lâm Bối thật sự cảm thấy vô cùng trào phúng, cô vốn cho rằng tất cả những điều cô làm mấy năm nay phụ vương vẫn là nhìn thấy, hơn nữa đại vương tử trước nay không độc chiếm công lao của cô, lần nào cũng đều nói với phụ vương chủ ý mà cô đưa ra.

Cô vốn cho rằng phụ vương ít nhất cũng thừa nhận cô, bây giờ xem ra cô thật sự quá ngây thơ rồi.

Ngay cả một cuộc xuất hành mà đại vương tử không muốn đi, quốc vương căn bản không xem trọng, một cuộc xuất hành có thể vì Đường Lăng tới mà đại vương tử liền tùy tiện thay đổi chủ ý, quốc vương cũng không đồng ý để cô đi.

“Lâm Bối, em không sao chứ.

” Đại vương tử nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Lâm Bối, chính xác mà nói đại vương tử là nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của cô, đại vương tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Mấy năm nay Lâm Bối luôn theo cạnh anh ta, anh ta rất hiểu Lâm Bối, bình thường bất kể Lâm Bối gặp phải tình huống gì đều sẽ không bộc lộ tâm trạng của mình.

Huống chi bây giờ là bất kính với quốc vương?!
“Em không sao, anh cả, em cúp máy trước.

” Lâm Bối không giải thích, lúc này cô cũng không muốn giải thích nhiều, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, cô còn cần nói gì nữa sao?
“Lâm Bối! ” Đại vương tử càng kinh ngạc, Lâm Bối đang tức giận sao?
Lâm Bối như vậy vẫn là Lâm Bối anh ta biết sao?
“Anh cả, em muốn xuất ngoại chơi vài ngày, mấy ngày nay không thể theo cạnh anh được.

” Lâm Bối trực tiếp cắt ngang lời đại vương tử, không thể công du nước ngoài, vậy tự cô xuất ngoại, mượn cớ du lịch ra nước ngoài.

Lâm Bối biết tâm trạng mình vừa rồi không đúng, cô cũng biết giọng điệu vừa rồi cũng rất không đúng, cô biết đại vương tử nhất định nghe thấy trào phúng trong giọng nói cô, nhưng cô không giải thích!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui