Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu


Lâm Bối cũng nghi ngờ Đường Lăng xuất hiện ngày hôm nay là Đường Lăng giả, bây giờ cô có thể đập tơi tả tên này một trận không?!!
Được không!?
Thật ra Lâm Bối muốn đánh Đường Lăng ngất xỉu, sau đó giả vờ như người vẫn ổn rồi rời khỏi đó.
Nhưng mà hình như cô không đánh lại Đường Lăng.
Hơn nữa anh cả vừa dặn dò, bảo cô sắp xếp ổn thỏa cho anh, cô không thể không nghe theo.
Nhưng Lâm Bối không muốn để ý Đường Lăng một chút nào, cô tiếp tục kéo rương hành lý đi về phía trước.
Đường Lăng cũng không để ý, khóe môi còn nhếch lên cao hơn, Nghiêm Vũ thì trợn mắt há hốc mồm.
Người này giỏi thật đấy, nhưng giờ Nghiêm Vũ cũng đã nhận ra thân phận của tiểu vương tử.

Nghĩ đến việc người ta là vương tử, có cá tính cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa tiểu vương tử từng cứu mạng cậu Đường nhà cậu ta.

Lần trước cậu chủ bị ả đàn bà kia vu oan ở khách sạn, nếu không phải tiểu vương tử xuất hiện làm chứng, e rằng cậu Đường khó mà giũ bỏ hiềm nghi.
Dù sao thì lúc đó đúng là có lục soát được chứng cứ gây bất lợi cho cậu chủ ở hiện trường.
Nhưng sau đó chứng cứ tiểu vương tử đưa ra đã phủ nhận sạch sẽ chứng cứ của ả đàn bà kia.

Chỉ là cho đến bây giờ cậu ta vẫn còn có chỗ cảm thấy khó hiểu, thứ thuộc về cậu Đường kiểm tra ra ở trong cơ thể ả ta rốt cuộc từ đâu mà có?
Đương nhiên, chuyện liên quan tới vấn đề kia sẽ không công khai với bên ngoài, hơn nữa do có chứng cứ của tiểu vương tử, dù ả đàn bà kia không khai cũng không thể gây ra tổn hại gì cho cậu Đường.
Thế nên thứ trong cơ thể ả đàn bà kia không có lời giải đáp.
Tuy Nghiêm Vũ biết tiểu vương tử có ơn cứu mạng với cậu chủ của cậu ta, nhưng thấy cậu chủ nhà mình thả thính tiểu vương tử như vậy, cậu ta vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Dù sao thì tiểu vương tử cũng là đàn ông!!
Lần này Đường Lăng đi theo sau Lâm Bối, không nói câu nào.
“Anh có gọi xe tới đón sẵn không?” Lúc sắp rời khỏi sân bay, sau cùng thì Lâm Bối vẫn phải dừng bước quay lại hỏi anh.

Cô nghĩ Đường Lăng tới đây vào lúc này, mà bên này cũng có người của anh, hẳn là anh đã căn dặn sẵn người tới đón.

Nếu là vậy thì cô không cần dàn xếp cho anh nữa.
“Bọn tôi....” Tất cả những chuyện này đều do Nghiêm Vũ lo liệu, thế nên khi nghe cô hỏi vậy cậu ta lập tức lên tiếng trả lời.
“Không.” Thế nhưng Đường Lăng lại chặn lời cậu ta:“Bên tôi chưa sắp xếp gì cả, tất cả đều nghe theo tiểu vương tử.”
Nghiêm Vũ ngơ ngác, khóe môi không tự chủ giật giật, cậu ta không ngờ rằng cậu chủ cậu ta lại nói dối.

Rõ ràng là trước khi đến đây cậu chủ đã liên lạc xong xuôi, người phụ trách bên này sẽ tự mình tới đón cậu chủ.
Vì chuyện bên này quá cấp bách nên người phụ trách bên này không dám tự quyết định, vội vã mời cậu Đường tới.

Cậu Đường cũng đặt chuyến bay muộn nhất ngày hôm qua, nhanh chóng tới đây.
Người phụ trách bên này thì cuống cuồng muốn gặp cậu Đường, sốt ruột muốn nói hết chuyện bên đây với anh, thế nên đã hẹn sẵn sẽ tới sân bay đón người, thuận tiện báo cáo tình hình.
Nhưng bây giờ cậu Đường lại nói bọn họ không hề có sắp xếp gì?
Kiểu này là cậu Đường không định gặp người phụ trách bên này nữa sao?
Cậu ta cảm thấy cậu Đường lại muốn nhờ cậy tiểu vương tử rồi.
Người ta là tiểu vương tử nước R, bọn họ lại tới nước R xử lý công việc, nếu có thể nhờ cậy thật...Khụ, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với tiểu vương tử thì đúng là bọn họ sẽ được lợi lớn.
Nhưng cậu ta nhớ là từ trước đến nay cậu Đường đều khinh thường cách lợi dụng người khác này, đây chắc chắn không phải phong cách của cậu Đường nhà cậu ta.
Hơn nữa Nghiêm Vũ cảm thấy nhất định là cậu Đường không chỉ muốn tạo quan hệ tốt với tiểu vương tử mà muốn nhờ cậy cậu ta thật.

Đúng vậy, mặt dày nhờ cậy, còn vứt hết liêm sỉ.
Lúc này Nghiêm Vũ thật sự có chỗ không hiểu cậu chủ nhà cậu ta, nhưng nếu cậu chủ đã nói vậy thì cậu ta không thể vả mặt cậu chủ được, chỉ có thể cố gắng nuốt lời đã tới bên miệng vào trong bụng.
“Vậy tôi xếp cho anh ở khách sạn Quốc Tân.” Lâm Bối thấy Đường Lăng ngắt lời Nghiêm Vũ, lại thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Nghiêm Vũ, cô hiểu rõ hẳn là anh đã có sắp xếp từ trước.
Lâm Bối biết Đường Lăng cố ý, cố làm khó cô.

Nhưng anh cả đã dặn dò rồi, cô không thể không làm theo.
Lâm Bối hoàn toàn đang giải quyết việc công, bình thường gặp khách nước ngoài cô đều xếp cho ở khách sạn Quốc Tân, đó gần như là khách sạn tốt nhất nước R.
Lâm Bối làm theo lời dặn dò của đại vương tử, cô biết anh ấy rất coi trọng chuyện này.

Thêm vào đó cô cũng sợ Đường Lăng gây thêm rắc rối, thế nên xếp cho anh ở khách sạn tốt nhất, nghĩ vậy đã đủ vẹn toàn, tránh việc anh bới lông tìm vết.
“Không tới Quốc Tân.” Ánh mắt Đường Lăng khẽ lóe lên, lần này anh tới đây để giải quyết việc của Qủy Vực Chi Thành, không phải bàn việc làm ăn với nước R nên anh không muốn ở lại khách sạn Quốc Tân.
Ở khách sạn đó không tiện hành động.
“Vậy anh muốn đi đâu?” Lâm Bối không ngờ rằng anh kén chọn như vậy.
“Tùy ý cô sắp xếp...” Đường Lăng thấy ánh nhìn tức giận trừng mắt nhìn mình thì không nhịn được muốn cười: “Hay là ở chỗ em? Ở chỗ em rất tiện.”
“Khụ....” Nghiêm Vũ bị sặc nước miệng của chính cậu ta.

Trước đó anh ta phát hiện cậu Đường thả thính tiểu vương tử, nhưng anh ta thật sự không ngờ tới cậu chủ nhà mình lại muốn tới ở nhà của tiểu vương tử?
Rốt cuộc thì cậu chủ nhà mình muốn làm gì!?
Lâm Bối cáu, người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, lại còn nói muốn đến ở nhà cô?
Đó là chuyện không thể nào.

Anh thấy tiện còn cô thì không.

Không nhắc đến chuyện khác, chỉ mỗi chuyện cô đang mang thai.
Phản ứng nôn mửa khi mang thai của cô rất mạnh, nếu Đường Lăng đến ở nhà cô thật nhất định sẽ phát hiện ra.
Lâm Bối nghĩ đến việc mang thai thì đột nhiên phát hiện hình như cô không có cảm giác buồn nôn một thời gian rồi.
Từ sau khi gặp Đường Lăng, cô không hề có cảm giác buồn nôn, cũng không hề lộ ra phản ứng bất thường nào trước mặt anh.
Vì trước đó cô đã nôn hết đồ ăn đã ăn sao?
Hay là vì cô chỉ nghĩ cách trốn anh nên bị di dời sự chú ý, cho nên mới không có phản ứng mạnh như vậy?
Lâm Bối không biết là vì lý do gì, nhưng không có phản ứng buồn nôn là chuyện tốt, tránh để anh phát hiện.

Nếu sau này cô không hề xuất hiện phản ứng nôn mửa nữa mới là tốt nhất.
Lâm Bối cứ nghĩ về việc mang thai nên hơi mất tập trung, nhất thời không nói gì, cũng không đi tiếp.
“Đang nghĩ gì thế? Tập trung như vậy?” Đường Lăng thấy cô đứng đó ngẩn người thì lại không nhịn được muốn cười.

Trước đây cô là người thông mình lanh lợi biết bao, sao bây giờ lại đứng ngẩn người trong sân bay thế này?
“Không có gì.” Lâm Bối phục hồi tinh thần, trong lòng lại hoảng hốt, cô nhất định không thể để Đường Lăng biết chuyện cô mang thai được.
“Đi thôi, tôi đưa anh tới khách sạn.

Anh không muốn ở Quốc Tân thì tôi dẫn anh tới khách sạn khác.” Lâm Bối không nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho Đường Lăng rồi rời khỏi đây.
Đường Lăng hơi sững sờ, hình như hơi bất ngờ, bất ngờ vì con người chua ngoa vừa nãy bây giờ lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.
Nói thật thì anh càng thích dáng vẻ chua ngoa của cô trước đây hơn.
Lúc này rõ ràng cô đã ngoan ngoãn hơn nhưng lại xa cách hơn, hơn nữa anh cũng biết cô chỉ muốn nhanh chóng tống cổ anh đi.
Đường Lăng đang định nói gì thì Lâm Bối đột ngột xoay người nhìn về phía anh: “Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, anh không mệt nhưng tôi mệt.

Tôi muốn nhanh chóng về nghỉ ngơi, được chứ?”
Lâm Bối mệt mỏi thật sự, mấy ngày nay cô đã không ăn uống tử tế, cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, giờ lại muộn thế này, nếu không phải có ý nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây chống đỡ, chỉ sợ cô đã chẳng còn sức rời khỏi sân bay này.
Chỉ là không ngờ rằng cô bị giày vò tới hơn nửa đêm, tất cả đều là vô ích.

Hơn nữa chuyện càng xui xẻo hơn là chạm mặt Đường Lăng.
Vừa nãy cô còn suy nghĩ tránh mặt anh kiểu gì, sau khi bị anh phát hiện thì phải bịa lý do gì gạt cho qua chuyện, thế nên cô vẫn luôn căng thẳng.

Nhưng nếu chuyện đã vậy rồi thì cô cũng không cần căng thẳng làm gì nữa, có thể thả lỏng hơn rồi.

Hiện giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, không còn cả sức đi đường.
“Đi thôi, tìm một khách sạn gần đây.” Đường Lăng biết cô muốn nhanh chóng tống cổ anh đi, nhưng anh cũng nhìn ra cô mệt mỏi, thế nên không nỡ giày vò cô thêm nữa.
Lâm Bối hơi bất ngờ, hình như cô không ngờ tới Đường Lăng sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.

Cô vốn nghĩ anh sẽ tìm cách làm khó cô, dù sao đây cũng là chuyện đại vương tử căn dặn, Đường Lăng có yêu cầu thế nào cô cũng phải nghe theo.
“Cậu Đường, không cần tôi gọi xe sao?” Nghiêm Vũ làm trợ lý của anh đương nhiên không phải để trưng.

Nghe ý cậu Đường là biết hiển nhiên anh không muốn làm phiền tiểu vương tử.
Tiểu vương tử này xách hành lý tới sân bay, vừa nhìn là đã biết muốn đi xa, nhưng rõ ràng đã bị cậu chủ cậu ta cứng rắn chặn lại, không, bị cậu chủ bắt lại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui