Đầu bên kia điện thoại vẫn tiếp tục nói rõ ràng từng chi tiết:" Lúc đó, nhìn ông cụ Dương và bà cụ Dương như thể họ đang chờ đợi điều gì đó...! “Lúc ông cụ Dương và bà cụ Dương đang trong căn phòng của Dương Bạc Vệ rồi rời đi.
Dương Bạc Vệ chắc chắn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, bởi vì sau đó Dương Bạc Vệ gọi bọn họ vào trong.
Sau lần thứ hai bọn họ vào trong căn phòng đó thì đã ở lại rất lâu mới rời đi.”
“Sau khi ông cụ Dương và bà cụ Dương rời khỏi, nhân viên y tá đi vào một lần, nói rằng lúc đó Dương Bạc Vệ đang ngủ.
Buổi tối lúc đang ăn, đi tới chỗ của Dương Bạc Vệ lay gọi nhưng ông ta không tỉnh dậy.
Lúc đó mới phát hiện Dương Bạc Vệ đã qua đời rồi.”
“Nguyên nhân.” Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu trở nên u ám, nhìn có một chút đáng sợ.
Hai chữ này nghe như sắp bóp chết người nghe vậy.
Anh hỏi thì đơn giản, nhưng người ở đầu dây bên kia có thể hiểu ngay ý anh: “Dùng thuốc ngủ có liều lượng lớn.”
Người kia đột nhiên ngưng lại nói thêm một câu: “Sẽ chẳng có ai chặn tin tức về việc Dương Bạc Vệ dùng thuốc ngủ liều lượng lớn đâu.”
“Ông ta muốn chặn thì có thể chặn được sao?” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu có chút cợt nhã, thật khó có thể giấu việc ông cụ Dương và bà cụ Dương đi gặp Dương Bạc Vệ.
Nếu như ông cụ Dương để người khác chặn tin Dương Bạc Vệ sử dụng thuốc ngủ liều lượng lớn thì cũng chỉ để người ta thêm nghi ngờ thôi.
Điều tra không ra đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, nhưng một khi đã điều tra ra được thì sẽ để lộ ra ông cụ Dương chột dạ như thế nào.
Ông cụ Dương chắc hẳn là biết chẳng thể giấu anh nên cũng chẳng giấu làm gì.
Ngược lại như thế cũng không để ai phải nghi ngờ gì.
Chỉ là Dương Tầm Chiêu quá hiểu ông cụ Dương rồi, Dương Tầm Chiêu cũng rất rõ tình trạng sức khỏe của Dương Bạc Vệ.
Dương Bạc Vệ sống trong viện dưỡng lão cũng đã hai năm rồi.
Dương Bạc Vệ cũng chẳng có tự sát, lần trước Dương Bạc Vệ quay về nhà họ Dương hạ thuốc mê.
Dương Bạc Vệ lại quay về viện dưỡng lão.
Lúc đó Dương Bạc Vệ cũng chẳng có gì để làm, chẳng lẽ bây giờ đột nhiên tự sát?
Vì vậy, chắc chắn không phải là ý của Dương Bạc Vệ.
Nếu là Dương Bạc Vệ tự sát, vậy chắc hẳn là do ông cụ Dương và bà cụ Dương.
“Vẫn còn một chuyện này cũng rất kì quái.” Giọng từ đầu dây bên kia lại vang lên.
“Chuyện gì?” Dương Tầm Chiêu hơi cau mày, thêm một chút bất ngờ, lại là chuyện gì nữa đây.
Dương Tầm Chiêu hiểu rất rõ người ở đầu dây bên kia, người bình thường thì sự việc tuyệt đối sẽ không để anh ta dùng đến hai từ kì quái.
Có thể để anh ta cố ý nhắc đến, mà lại có khẩu khí như thế này chắc chắn là rất quan trọng.
Hoặc là sự việc rất nghiêm trọng.
“Lúc đó vẫn còn một người đã đi tìm Dương Bạc Vệ, lúc người đó đi kiếm ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn còn đang ở trong phòng của Dương Bạc Vệ.
Người đó đợi ông cụ Dương và bà cụ Dương rời khỏi mới đi vào trong phòng của Dương Bạc Vệ.
Thân thủ của người đó rất tốt, làm việc cũng rất thận trọng.
Nếu không phải tôi đi điều tra sự việc thì e rằng rất khó để phát hiện.”
“Người nào vậy?” Mắt Dương Tầm Chiêu chớp chớp, đây là việc mà Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không nghĩ đến.
Mấy năm nay, có thể nói là Dương Bạc Vệ đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ bên ngoài, thậm chí Dương Bạc Vệ còn không gặp đứa con trai ruột của ông ta nữa.
Lúc này còn có người nào đến tìm Dương Bạc Vệ nữa chứ?
“Điều kì lạ nằm ở đây, tôi không điều tra ra thân phận của người đó.” Người ở đầu dây bên kia nói ra những lời này chẳn có chút thất vọng nào, ngược lại còn rất phấn khích: “Kì quái thật?”
Mắt của Dương Tầm Chiêu rủ xuống, vậy chắc đúng là kì quái rồi, với năng lực của anh ta vậy mà lại không điều tra ra thân phận của người đó sao?
“Thử nói xem Dương Bạc Vệ có phải bị người đó giết không?” Người ở đầu dây bên kia lại hỏi một câu.
“Không thể nào.” Dương Tầm Chiêu không do dự chút nào trực tiếp đáp lại, anh hiểu rõ ông cụ Dương.
Cái chết của Dương Bạc Vệ không có liên quan gì với ông cụ Dương.
Ông cụ Dương biết Dương Bạc Vệ đột nhiên chết trong viện dưỡng lão như vậy sẽ không bao giờ bình tĩnh như thế!
“Cũng phải, người đó cũng có lẽ có ý đồ xấu gì, chỉ là điều tra không ra thân phận của người đó thì có chút nghi ngờ thôi.” Người ở đầu dây bên kia bình tĩnh nói.
Rõ ràng vừa nãy lời anh ta nói đều không nghĩ là thật.
“Đi điều tra lại về thân phận của người đó đi.” Dương Tầm Chiêu biết cái chết của Dương Bạc Vệ với người đó chắc là không có liên quan gì đâu, nhưng lúc này đột nhiên có sự xuất hiện đột ngột như vậy, càng kì lạ hơn là điều tra không ra thân phận của người đó!
Dương Tầm Chiêu càng như vậy thì càng không yên tâm, càng phải điều tra rõ ràng mới được.
“Được, tôi sẽ tranh thủ đi điều tra lại.” Lần này người ở đầu dây bên kia không còn trực tiếp nói như lần đầu tiên nữa.
Dương Tầm Chiêu nghe được lời đó rồi lắc lắc đầu một cái.
Nghe khẩu khí của anh ta cũng không có chắc chắn lắm?
Nhiều năm như vậy rồi, Dương Tầm Chiêu vẫn là lần đầu tiên nghe khẩu khí của người đó như vậy.
Có thể thấy người lần trước gặp Dương Bạc Vệ sợ là cũng chẳng đơn giản gì.
Trương Minh Hoàng ở trong phòng vẽ, quản gia Trọng dùng vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Lúc tôi đến phòng của Dương Bạc Vệ thì Dương Bạc Vệ đã tắt thở rồi.”
Trương Minh Hoàng lắc lắc đầu, hai mắt nhìn về phía trước nói: “Làm sao mà tự nhiên chết?
Tại sao lại vào đúng ngay lúc này?
Chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi,
khiến ông ta không thể không nghi ngờ được.
“Điều tra ra kết quả nói là dùng thuốc ngủ liều lượng lớn, viện dưỡng lão đưa ra kết quả là tự sát.”
Trương Minh Hoàng nghe được giọng ông ta có gì đó không đúng nên liếc mắt sang nhìn.
“Lúc ông cụ Dương và bà cụ Dương rời không lâu là tôi tiến vào trong phòng của Dương Bạc Vệ, mà lúc đó Dương Bạc Vệ đã chết rồi.
Thân thể cũng bắt đầu lạnh dần rồi...” Lời của quản gia Trọng còn chưa nói xong, nhưng mà ý của ông ấy cũng đã quá rõ ràng rồi.
Trương Minh Hoàng trước giờ luôn lạnh lùng như thế, xử lý việc chẳng chút hoảng sợ.
Những năm nay chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tư của ông ta được.
Chỉ là lúc này ông ta nghe được lời của quản gia Trọng, sắc mặt của ông ta có chút kinh ngạc: “Ý ông là hai vị của nhà họ Dương lúc ở trong phòng thì Dương Bạc Vệ đã chết rồi sao?”
Những lời này của Trương Minh Hoàng, trong giọng nói có chút ngạc nhiên.
“Đúng.” Quản gia Trọng đáp lại, khẩu khí rất chắc chắn.
Bởi vì lúc đó ông đã đi qua căn phòng của Dương Bạc Vệ.
Sự thật là như thế.
“Ông có nghi ngờ rằng cái chết của Dương Bạc Vệ có liên quan đến hai vị ở Nhà họ Dương không?” Đôi mắt của Trương Minh Hoàng nheo nheo lại.
Trước giờ ông ta không phải là người hay cảm thông nhưng sự việc hôm nay lại làm cho ông ta vô cùng kinh ngạc.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ chi hiện tại thân thể của Dương Bạc Vệ cũng đã tàn tật rồi.
Người cứ thế mà ở lại viện dưỡng lão.
Căn bản là chẳng ảnh hưởng gì đến hai vị Nhà họ Dương kia.
Hai vị Nhà họ Dương đó cần gì phải giết hại Dương Bạc Vệ?
“Không nghi ngờ, mà là khẳng định”.
Quản gia Trọng hít một hơi, lời nói của ông ấy có vẻ nặng nề.
Chuyện như thế này ông ấy nói ra đều cảm thấy rất sốc nhưng biết đó thực sự là sự thật.
Vẻ mặt của Trương Minh Hoàng có chút thay đổi!
“Lúc tôi đi vào thì cơ thể của Dương Bạc Vệ đã lạnh rồi, nói trắng ra là Dương Bạc Vệ đã chết được một khoảng thời gian rồi.
Dựa vào suy đoán thì Dương Bạc Vệ đã ngừng thở được khoảng mười mấy phút rồi.
Mà lúc sau tôi đi vào phòng của Dương Bạc Vệ thì ông cụ Dương và bà cụ Dương đã rời khỏi chưa đến 5 phút.
Nếu như ông cụ Dương và bà cụ Dương cứ ở trong phòng của Dương Bạc Vệ, không thể nào không phát hiện ra được khác thường...” Quản gia Trọng nói xong rồi ngưng lại, sau đó lại tiếp tục phân tích.
“Nếu như ông cụ Dương và bà cụ Dương chỉ đi vào một chút thì vẫn có thể nói hai vị đó có thể phát hiện ra điều gì đó, nhưng lại ở trong phòng của Dương Bạc Vệ rất lâu.
Cũng có thể nói rằng, ông cụ Dương phải nhìn thấy Dương Bạc Vệ ngừng thở mới rời đi...”
Quản gia Trọng thầm thở nhẹ: “Hoặc là nên nói, ông cụ Dương và bà cụ Dương khẳng định rằng Dương Bạc Vệ đã chết rồi và cũng không còn cách nào để cứu nữa mới rời đi.”
Mắt của Trương Minh Hoàng nheo lại, mặt của ông ta cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Vì vậy, là ông cụ Dương đã giết chết Dương Bạc Vệ sao?”
“Thuốc cũng có thể không phải ông cụ Dương hạ nhưng chuyện này khẳng định là có liên quan đến bọn họ.
Bởi vì bọn họ ở trong phòng của Dương Bạc Vệ rất lâu.
Không thể nào không phát hiện khác thường được.
Vả lại bọn họ biết nhưng lại muốn kéo dài thời gian.
Cố tình trì hoãn để không có cách nào cứu được.
Dù gì cũng chỉ là thuốc ngủ, chẳng phải thuốc độc nên cũng có thể cứu được mà.”
“Có liên quan đến chuyện mà chúng ta điều tra?” Mắt của Trương Minh Hoàng vẫn cứ lạnh lùng như thế.
Mặc dù chuyện này có vẻ quá sốc nhưng dù sao đó cũng là chuyện của Nhà họ Dương, chẳng liên quan gì đến ông ta.
Việc mà Trương Minh Hoàng chú ý đó chính là việc đó có liên quan đến việc mà ông ta điều tra hay không!
Bởi vì chuyện này thực sự quá trùng hợp rồi, nhưng khi quản gia Trọng đi tìm Dương Bạc Vệ thì ông ta lại xảy ra chuyện..