Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ta mới chỉ thấy có mỗi mình chị ba là dám đối xử với anh ba như vậy.

Chị ba oai phong quá đi, nhưng mà, cậu ta vẫn âm thâm đổ mồ hôi giùm chị ba.

Cậu ta cảm thấy chưa biết chừng anh ba sẽ trực tiếp lao qua đó bắt người, sau đó đánh chị ba một nên thân!!

Dương Tầm Chiêu nheo mắt nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh ở trên màn hình, tiếp tục ấn số, anh muốn xem xem, cô có thể làm ngơ đến bao giờ?

“Em cúp máy trước đây, em đang có điện thoại, chị cứ gửi vào email em đi nhé” Lần này, Hàn Nhã Thanh rốt cuộc cũng phản ứng lại, cô ngây người một lúc, khẽ cong môi, cuối cùng cũng nhìn vào cuộc điện thoại mà cậu ba Dương gọi đến, tuy nhiên tâm trạng lại không đúng cho lắm, rõ ràng là có chút gì đó bực bội.

Người này sao cứ giục như giục tà thế cơ chứ

Rõ ràng biết là cô đang có điện thoại, cứ gọi hết lần này đến lần khác làm gì?

Nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cô, sắc mặt Dương Tầm Chiêu càng thêm lạnh lẽo.

Cô còn không hài lòng gì nữa? Do anh làm phiền đến việc cô nũng nịu thân mật với đàn anh nên cô bực bội đấy hả?!

Anh mới là chông “xịn” của cô cơ mà

“Sao vậy? Điện thoại của ông xã tạm thời hả?” Nhạc Hồng Linh đoán mò cũng ra, không khỏi trêu ghẹo cô.

“Quả nhiên là không gì giấu nổi chị” Hàn Nhã Thanh định cúp điện thoại, nhưng nghe thấy Nhạc Hồng Linh nói vậy thì liền bổ sung thêm một câu.

“Anh ta biết được bao nhiêu chuyện của em rồi?” Giọng điệu của Nhạc Hồng Linh có chút nghiêm túc, dù sao thì cũng chưa có ai biết được thân phận thật sự của Hàn Nhã Thanh, thậm chí là vẻ ngoài thật sự của cô.

“Không biết, nhưng anh ta nói anh ta chọn em là bởi vì em ngốc với cả em xấu” Hàn Nhã Thanh nhớ lại lí do lúc đâu mà Dương Tầm Chiêu muốn cưới cô, liền lấy chính câu này của anh mà trả lời lại.

Lúc đấy, cô cảm giác  Dương Tầm Chiêu không phải đến cầu hôn, mà là đến gây thù.

Tiếng cười của Nhạc Hồng Linh vọng lại từ đầu dây bên kia, cô nửa thật nửa đùa nhưng cũng lại có chút gì đó thật lòng: “Yên tâm, chị không ghét bỏ em đâu, lúc nào cũng chào đón em nhào vào lòng chị”

“Haha” Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà bật cười: “Tất nhiên là em biết chị không chê em mà, đợi em, một năm nữa, không, mười tháng nữa, em sẽ quay về”

Nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói vậy, Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, ánh mắt rét lạnh đến cực cùng.

Cái gì mà 10 tháng nữa cô sẽ quay về?

Về đâu?

Về bên Đường Bách Khiêm à?

Cô, cô dám ở trước mặt anh tính đến chuyện bỏ trốn cùng người đàn ông khác sao?

Lúc này, có lẽ do tức giận quá mức mà anh quên mất rằng chỉ có anh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh chứ Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy anh, cô cũng không biết rằng anh đang quan sát cô.

Cô rõ ràng nói là cúp điện thoại rồi, nhưng lại quay ra tán tỉnh người đàn ông khác, Dương Tâm Chiêu quả thật có suy nghĩ muốn lao qua đó ngay bây giờ.

Vừa nãy cô còn nói gì?

Amh chọn cô vì cô xấu?! Vì cô ngốc?

Đàn anh của cô không chê?

Thế nên ý của cô là anh ghét bỏ cô?

Anh ghét bỏ cô nên mới cưới cô?

Bông nhiên Dương Tầm Chiêu nhớ ra một chuyện, hiện giờ Đường Bách Khiêm đang ở thành phố A, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, lúc đấy anh trúng gió hay sao mà lại nghĩ ra việc vây nhốt Đường Bách Khiêm ở thành phố A cơ chứ?

Dương Tâm Chiêu mau chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, nội dung chính là rút tất cả những người đang bám theo Đường Bách Khiêm về, để Đường Bách Khiêm rời khỏi thành phố A.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Dương Tâm Chiêu lại nhìn vê phía camera giám sát, trên màn hình, Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang vừa cười vừa nói chuyện điện thoại.

Lúc này, cả căn phòng đều vô cùng yên tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tâm Chiêu, không ai dám ho he gì.

Bộ dạng lúc này của Dương Tầm Chiêu vô cùng đáng sợ.

Thử hỏi, có người đàn ông nào bình tĩnh nổi khi nhìn thấy cảnh này không?

Tuy nhiên, thông qua thái độ cùng cách nói chuyện vừa rồi của Hàn Nhã Thanh, mọi người đều nhất loạt hiểu ra được một chuyện, đó là Hàn Nhã Thanh không hề có chút ý tứ gì đối với Dương Tầm Chiêu cả.

Tâm tư Hàn Nhã Thanh vô cùng đơn giản, đó là hợp đồng hôn nhân, sau khi hợp đồng kết thúc, cuộc hôn nhân cũng liền chấm dứt, ngoài ra chẳng còn chuyện gì khác nữa.

Mọi người cũng đều đang tự hỏi, liệu Dương Tầm Chiêu có trực tiếp xông qua đó, rồi...

Nhưng Dương Tầm Chiêu lại không có động tĩnh gì, chỉ đứng yên một chỗ nheo mắt nhìn màn hình.

Hơn nữa, lần này, anh cũng không hề gọi điện thúc giục cô, hoặc là Dương Tầm Chiêu muốn xem thử xem rốt cuộc cô định bao giờ thì mới cúp máy.

“Anh ta biết chuyện hai đứa nhỏ kia chưa?” Ở đầu dây bên kia, Nhạc Hồng Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi không kìm được mà hỏi về chủ đề nhạy cảm này.

“Anh ta không biết” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh cứng đờ, nụ cười trên gương mặt nhạt dần đi, sắc thái cũng trở nên khác lạ.

“Ừ, thế cũng tốt, tránh nhiều chuyện không hay ảnh hưởng đến bọn trẻ” Nhạc Hồng Linh cũng được coi như tận mắt nhìn hai đứa bé lớn lên, cô ta cũng không muốn thấy hai đứa nó chịu bất kì tổn thương nào.

Nếu như có bất kì ai động đến chúng, tất cả bọn họ sẽ đáp trả, tuyệt đối không buông tha cho bất kì ai dám làm hại đến chúng.

Nghe thấy câu “anh ta không biết” của Hàn Nhã Thanh, ánh mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, “anh ta” mà cô nhắc đến chắc là đang nói về anh.

Vậy thì chuyện mà anh không biết là gì đây?

Chẳng lẽ là chuyện 5 năm trước sao?

Anh không biết nhưng Đường Bách Khiêm lại biết?

Cô nói chuyện 5 năm trước với Đường Bách Khiêm sao?

Nhưng anh có cảm giác chuyện mà cô nói đến không phải chuyện 5 năm trước, vừa rồi sắc mặt cô trở nên nặng nề, còn ẩn chứa vẻ lo lắng, thậm chí còn lộ ra tâm tình phức tạp nào đó.

Nếu như là chuyện 5 năm trước, cô sẽ không mang tâm trạng khó xử như thế, nếu như trong lòng cô có anh, vậy thì có khả năng là vậy,  nhưng sự thực đã chứng minh, trong lòng cô vốn không hè có anh, vậy thì cô hoàn toàn không cần phải lo lắng hay chột dạ gì hết.

Rốt cuộc là cô còn chuyện gì giấu anh nữa?

Dù anh nhất thời không đoán ra được đấy là chuyện gì, nhưng anh cảm thấy đây chắc chăn là một chuyện gì đó rất quan trọng, quan trọng đến mức khiến cô không thể nào che giấu được hết cảm xúc của mình!!

Thế mà Đường Bách Khiêm lại biết chuyện này!! Nghĩ đến đây sắc mặt Dương Tầm Chiêu càng khó coi hơn.

Ở bên này, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng cúp điện thoại, cảm xúc hồi nãy cũng đã che giấu đi, dáng vẻ thường ngày khôi phục trở lại.

Dương Tầm Chiêu nheo mắt nhìn cô trên màn hình, xem ra, người phụ nữ còn giấu anh rất nhiều chuyện.

Dương Tầm Chiêu lại cầm điện thoại lên gọi cho cô.

Ở căn phòng kia, Hàn Nhã Thanh nhìn vào cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu, cô nhíu chặt mày lại, có việc gì mà người này gấp gáp đến độ này chứ?

Gọi điện thúc giục hết cuộc này đến cuộc khác?

Hàn Nhã Thanh hít một hơi sâu như để ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó mới nhận điện thoại của Dương Tầm Chiêu, rồi cô dùng một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào nói với đầu dây bên kia: “Ông xã”

“Giọng nói này cũng khá là hào hứng nhiệt tình đấy chứ, nhưng sao em lại cảm thấy có chút gì đó không hài hòa cho lắm nhỉ” Tịch Xuyên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà bồi thêm một câu.

Lại nói, giọng điệu này của Hàn Nhã Thanh quả thật không chê vào đâu được, tuyệt đối là giọng điệu mà người vợ hiền mẹ đảm cần có.

Mấu chốt là vừa rồi bọn họ đều tận mắt chứng kiến quá nhiều “bí mật” của cô, tận mắt nhìn thấy cô vì cuộc điện thoại của người đàn ông khác mà bỏ qua cuộc gọi của Dương Tâm Chiêu, vậy nên giọng điệu lúc này của cô, quả thật có chút không hài hòa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui