Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Hàn Nhã Thanh nghĩ dù sao cũng có thể trả được món nợ này, vậy tại sao cô phải vất vả đi làm chứ?

Cô cũng đã ngủ với anh rồi thì không có lý do gì lại phải đi làm cùng với anh nữa. Cô thật sự chán ghét những mưu mô bẩn thỉu trong mấy công ty kia.

"Phụt!" Dương Tầm Chiêu nghe được lời cô nói thì ngây ra một hồi cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Thì ra cô phân vân cả buổi là vì vấn đề này sao?

Thì ra cô luôn coi những gì anh nói đêm đó như một câu hỏi trắc nghiệm, hai chọn một sao?

Anh đột nhiên phát hiện đôi khi cô thực sự rất dễ thương.

"Ừm, em có thể không đi." 

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nói không nên lời, hỏi chứ ai đời nước bọt của anh dính trên môi cô mà anh còn không cho cô lau, kiểu người gì vậy trời?

Đúng là buồn nôn. Đồ biến thái!

Cô bỗng nhiên cực kỳ nhớ tới cậu ba Dương lạnh lùng, hờ hững trước kia, ai có thể trả lại cậu ba Dương trước kia cho cô không?

Cuối cùng Hàn Nhã Thanh vẫn nhẫn nhịn không lau nước bọt trên môi cô nữa.

Lúc này cậu ba Dương mới mỉm cười hài lòng.

Nhưng đúng lúc này điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh lại vang lên.

Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn thì thấy đó là số điện thoại của tổ trưởng Tôn gọi tới, cô hơi trề môi, mụ phù thủy già này lại muốn giày vò cô thế nào nữa đây?

Có điều cô cũng không đi làm nữa thì cần gì phải để ý đến chị ta, cho nên Hàn Nhã Thanh không nghe.

Nhưng Dương Tầm Chiêu lại cầm điện thoại của cô lên nghe.

"A lô." Giọng nói lạnh lẽo của Dương Tầm Chiêu vang lên, lúc này không nghe được bất kỳ cảm xúc nào của anh, nhưng trong mắt anh lại hiện lên một tia nguy hiểm đáng sợ.

"Là đàn ông sao?" Tổ trưởng Tôn ở đầu dây bên kia hơi khựng lại, sau đó đột nhiên thốt lên như thể vừa khám phá ra lục địa mới: "Tôi chưa nghe nói Hàn Nhã Thanh đã kết hôn? Anh là người đàn ông vụng trộm của Hàn Nhã Thanh sao?"

Người nào đó được gọi là người đàn ông vụng trộm lúc này vẻ mặt u ám, trong con mắt hơi híp lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

Giọng nói của đội trưởng Tôn rất lớn, mà lúc này Hàn Nhã Thanh lại ở rất gần Dương Tầm Chiêu, tuy rằng điện thoại không mở loa ngoài nhưng Hàn Nhã Thanh nghe được lời của tổ trưởng Tôn.

Hàn Nhã Thanh hơi khựng lại sau đó nhịn không được cười lớn “người đàn ông vụng trộm”? Miêu tả này rất hay!

E rằng đây là lần đầu tiên Dương Tầm Chiêu bị người ta gọi là “người đàn ông vụng trộm” nhỉ?

Cô vốn dĩ đã không đi làm rồi thì không cần so đo với mụ phù thủy kia nữa, nhưng không ngờ mụ phù thủy kia cứ khăng khăng tự tìm đường chết.

"Hàn Nhã Thanh, cô tìm “người đàn ông vụng trộm” này ở đâu ra vậy?" Tổ trưởng Tôn không rõ cho nên cô ta chỉ nghĩ rằng mình đã nắm được nhược điểm của Hàn Nhược Thanh, do đó trong giọng nói rõ ràng lộ ra mấy phân đắc ý, vênh váo.

"Tôi là Dương Tầm Chiêu." Dương Tầm Chiêu híp mắt, sau đó lạnh lùng gằn từng chữ nói tên mình ra.

Đương nhiên với thân phận của cậu ba Dương thì anh không cần phải báo cho một người có thân phận thấp kém như tổ trưởng Tôn biết. Chẳng qua tình huống hôm nay hơi đặc biệt, dám bắt nạt vợ anh, anh nhất định phải tính món nợ này mới được

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, đôi mắt trừng to, vẻ mặt ngây ra nhìn anh. Không phải đã nói là kết hôn bí mật sao? Anh làm vậy là có ý gì?

Bây giờ anh đã nói cho tổ trưởng Tôn biết, anh không sợ cô ta sẽ đi đồn hết phòng kinh doanh, thậm chí là đồn khắp công ty sao?

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô thì hơi chau mày, sau đó lại cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên của cô.

Hàn Nhã Thanh mím chặt môi, người đàn ông này đúng là cầm tinh con chó mà, hở một chút là cắn người.

Chỉ có điều Hàn Nhã Thanh nghĩ tới những chuyện mà lúc trước tổ trưởng Tôn đã làm với cô thì tự hỏi lúc này khi tổ trưởng Tôn biết 

được Dương Tầm Chiêu là “người đàn ông vụng trộm” của cô thì không biết cô ta sẽ phản ứng thế nào?

Hàn Nhã Thanh đột nhiên có phần mong chờ, nhất định sẽ rất đặc sắc, lúc này cô nở một nụ cười xấu xa.

Hàn Nhã Thanh thừa nhận mình không phải là Mary Sue, bởi vì cô là kiểu phụ nữ có thù phải trả.

"Anh là một người đàn ông vụng trộm? Tôi để ý anh là ai làm gì? Là đàn ông vụng trộm của người khác, không, loại trai bao như anh thì có gì mà đắc ý chứ." Nhưng rõ ràng bên kia đầu điện thoại tổ trưởng Tôn nhất thời không kịp phản ứng lại, vẫn còn đang lớn tiếng dạy dỗ Dương Tầm Chiêu. Lời này của cô ta đúng là rất khó nghe.

Ái ôi! Hàn Nhã Thanh nghe được giọng nói sang sảng của tổ trưởng Tôn truyền từ đầu bên kia điện thoại tới, cô hơi nhếch miệng, người này can đảm lắm!

Dương Tầm Chiêu đã tự nói tên mình rồi mà tổ trưởng Tôn vẫn còn nói như thế. Bản thân cô ta là một nhân viên của Dương thị lại dám ăn nói như thế với tổng giám đốc, giỏi, đúng là giỏi mà. Ngay cả cô cũng hơi khâm phục tổ trưởng Tạ này rồi. Hơn nữa từ ngữ miêu tả của tổ trưởng Tạ càng lúc càng ác.

Trai bao? Hàn Nhã Thanh vô thức nhìn Dương Tầm Chiêu, cô đúng là muốn nói, với tướng mạo này của Dương Tầm Chiêu mà không làm trai bao đúng là lãng phí.

Nhưng lúc này trên mặt Dương Tầm Chiêu lại không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, Hàn Nhã Thanh đột nhiên muốn cười, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, cô chắc chắn sẽ không dám cười ra tiếng.

Cô sợ lúc này mà cô bật cười thì nói không chừng Dương Tầm Chiêu sẽ bóp chết cô luôn.

"Kiểu đàn ông như anh, có tay có chân, không lo làm việc đàng hoàng lại làm trai bao của mấy cô chủ có tiền, như vậy có được xem là đàn ông không? Hoàn toàn chẳng đáng mặt đàn ông, đúng là khiến người khác xem thường mà..." Tổ trưởng Tôn càng nói càng hăng, càng nói càng đắc ý.

Nhưng Hàn Nhã Thanh nghe được lại càng lúc càng kinh ngạc, lá gan của bà tổ trưởng này dường như to quá mức bình thường rồi.

Lúc Hàn Nhã Thanh còn đang khâm phục lòng can đảm của tổ trưởng Tôn thì giọng nói bên kia đột nhiên dừng lại.

"Anh... Anh vừa nói anh là ai?" Chỉ lát sau, giọng nói của tổ trưởng Tôn lại truyền tới lần nữa, rõ ràng không còn khí thế như vừa nãy mà ngược lại mang theo mấy phần sợ hãi.

Làm gì có chuyện Dương Tầm Chiêu trả lời câu hỏi của cô ta lần nữa.

Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, cung phản xạ của Tôn Ngọc Phương dường như dài hơn người bình thường thì phải, đến bây giờ cô ta mới kịp phản ứng lại.

Cô còn tưởng tổ trưởng Tôn gan to bằng trời đấy.

"Anh, anh, anh cùng tên với tổng giám đốc của chúng tôi?" Rõ ràng tổ trưởng Tôn không tin tưởng được người đàn ông vụng trộm của Hàn Nhã Thanh sẽ là tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị.

Cho dù giống tên cô ta cũng chỉ cảm thấy có thể là trùng tên.

Trùng tên? Hàn Nhã Thanh cười thầm, ngay lúc này đây cô rất muốn nói cho tổ trưởng Tôn biết anh không phải là trùng tên mà là chính chủ tổng giám đốc Dương thị, nếu giả bao đổi.

Dương Tầm Chiêu không để ý đến cô ta nữa, cúp luôn điện thoại. Từ trước tới giờ anh làm việc cực kỳ thẳng thắn, chưa bao giờ làm điều thừa, càng không thể nói chuyện điện thoại dông dài với tổ trưởng Tôn.

"Trai bao, phụt ha ha ha..." Hàn Nhã Thanh thấy đã Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại thì nhịn không được cười ha ha.

Người đàn ông vụng trộm? Trai bao? Những này từ này dùng để miêu tả Dương Tầm Chiêu đúng là quá đỉnh!

Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy tổ trưởng Tôn thật sự rất “giỏi”!

Chỉ là những lời tiếp theo của Dương Tầm Chiêu đã khiến Hàn Nhã Thanh lập tức ngừng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui