Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Hàn Nhã Thanh thậm chí còn vừa viết vừa đung đưa, tâm tình dường như rất tốt.

Cậu ba Dương đột nhiên giơ tay lên, vỗ một cái vào cái *** nhỏ của Hàn Nhã Thanh.

"Tại sao anh đánh em?” Hàn Nhã Thanh bị đánh, cảm thấy rất đau, cô quay đầu nhìn anh, đôi môi đỏ hơi nhếch lên mang theo một chút bất mãn, còn có chút hờn dõi. Cô còn đang rất nghiêm túc viết bản thỏa thuận, sao anh lại đánh cô? Lúc này nhìn cô hết sức đáng yêu.

Cậu ba Dương cũng thấy cô rất đáng yêu, nhưng nghĩ đến những điều cô vừa viết, tâm trạng anh lại hết sức khó chịu. Đều nói say rượu nói ra lời chân thành, mà hiện cô đang được tính là say rượu nên chắc lời nói ra đều là lời thật lòng. Cô còn đang mơ hồ mà điều đầu tiên là nghĩ đến hai chuyện này, chỉ có một khả năng đó là bình thường bất cứ lúc nào cô cũng nghĩ đến chúng. Bất cứ lúc nào cô cũng muốn ly hôn với anh, còn nghĩ không để anh chạm vào. Nghĩ vậy, anh càng cảm thấy phiền muộn.

"Em viết toàn cái gì thế?" Cậu ba Dương nhìn cô, ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ tức giận.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, khẽ nhếch môi, mỉm cười: "Em còn chưa viết xong mà, hiện em mới viết được hai điều, nhưng trước tiên anh có thể nhìn xem..."

Mới chỉ viết hai điều, vậy cô còn định viết bao nhiêu nhiêu?

"Hai điều này đều không được." Cậu ba Dương giật lấy tờ giấy trong tay cô, xé phăng đi. Mục đích anh thay đổi bản thỏa thuận là cái gì? Là muốn giành thêm phúc lợi cho mình, chứ không phải tước đoạt mất phúc lợi vốn có của anh.

"Tại sao?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt, động tác của anh quá nhanh, cô không ngăn cản kịp.

"Anh nói không được thì không được." Cậu ba Dương trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh trong lòng, cô còn dám hỏi anh tại sao à? Tại sao? Cô không biết tại sao phải không? Làm gì có vợ chồng nào lại không thể phát sinh quan hệ vợ chồng, còn định trong mười ngày phải ly hôn xong, cô thật đúng là dám nghĩ

"Không phải anh nói muốn gì thì viết đó sao? Chẳng lẽ tất cả những gì anh vừa nói là lừa em sao?" Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội, còn có vẻ tủi thân, tất nhiên còn có vẻ lên án rõ ràng.

"..." Cậu ba Dương á khẩu không trả lời được, cảm thấy tức đến sắp thổ huyết. Anh cảm giác mình đã bê tảng đá nện vào chân mình. Bây giờ có lẽ anh đã cảm nhận được tâm tình của cậu Liên trước kia rồi.

"Nếu cái này không được, cái kia cũng không được, thì thôi bỏ đi, không thay đổi nữa." Hàn Nhã Thanh nhếch miệng, cất bản thỏa thuận ban đầu đi, định đi ngủ, cô không muốn quan tâm đến anh nữa.

Cậu ba Dương hít sâu hơi, nhìn cô như vậy, anh hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì. Anh không hiểu, rõ ràng cô đã say, hiện còn đang mơ màng, sao còn khó dỗ như thế chứ? Nếu không thay đổi nữa, vậy chẳng phải tối nay anh giày vò lãng phí à.

Cậu ba Dương lại hít sâu một hơi, cố hết sức đè lửa giận trong lòng xuống, tiếp tục dụ dỗ: "Chắc chắn vẫn phải thay đổi, nhưng hai điều vừa nãy không thích hợp, cần sửa chữa một chút."

"Tại sao? Em cảm thấy rất phù hợp, rất tốt." Hàn Nhã Thanh luôn suy nghĩ về hai chuyện này nên tất nhiên cô cảm thấy rất tốt. Nhanh chóng ly hôn với anh là cô có thể mang theo hai cục cưng trở về, sau đó ngày nào cô cũng có thể ở bên cạnh hai cục cưng, có thể ngày ngày nhìn thấy hai cục cưng.

Từ đêm đó sau khi say rượu và phát sinh quan hệ vợ chồng với anh, đã nhiều ngày cô không nhìn thấy hai cục cưng rồi. Hơn nữa cứ đến trời tối cô đều bị anh giày vò đến gân chết, nên cô căm thù chuyện tiếp xúc da thịt vợ chồng đến tận xương tuỷ.

Cậu ba Dương tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, người trước nay tự cho là bình tĩnh kiêu ngạo 

như anh mà giờ đối mặt với chuyện này lại hoàn toàn mất kiểm soát. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn hướng dẫn cô: "Em còn nhớ trước kia tại sao chúng ta lại kết hôn không?”

"Hả?" Nghe anh hỏi vậy, Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, rất nghiêm túc suy nghĩ.

Vì biết lúc này đầu óc cô hơi mơ hồ, nên cậu ba Dương không hề quấy rây cô, để cô nghiêm túc suy nghĩ. Anh cảm thấy việc này không cân anh nhắc nhở cô, dù đầu óc cô đang mơ hồ, nhưng chắc chắn cô vẫn nhớ ban đầu tại sao bọn họ lại kết hôn.

Thật ra, anh không muốn dùng chuyện này thuyết phục cô, nhưng mà hiện tại cô khó đối phó như vậy, đúng là anh không tìm ra được chuyện gì khác có thể khiến cô nhượng bộ.

Hàn Nhã Thanh rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó cũng rất nghiêm túc nói: "Là vì anh cảm thấy em xấu, em đần, phù hợp điều kiện của anh."

"Khụ..." Cậu ba Dương suýt chút nữa thì bị sặc chết, cô không hề nhớ, cô không nhớ được chút ưu điểm nào của anh mà chỉ nhớ tới khuyết điểm của anh. Lúc ấy sở dĩ anh nói như vậy, không phải là vì không muốn cô sinh nghi sao, giờ thì tốt rồi, điều đó lại trở thành chứng cứ anh ghét bỏ cô. Hơn nữa cô còn từng giờ từng phút khắc ghi trong lòng, bằng không, không có khả năng vào lúc cô đang mơ màng như thế này mà ngay cả lý do chính đáng tại sao trước kia họ kết hôn cũng không nhớ, mà chỉ nhớ rõ ràng điều này.

Lúc này cậu ba Dương thật muốn trực tiếp cắn chết cô Anh cũng không muốn nói chuyện với cô nữa. Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói như vậy thì anh còn chưa đạt được mục đích đã bị cô làm cho tức chết rồi.

Cậu ba Dương nhìn những đốm tàn nhang trên mặt cô, con ngươi nhanh chóng lóe lên. Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ những tàn nhang trên mặt cô là giả, là ngụy trang, nhưng vẫn chưa có cơ hội chứng thực.

Lần trước nước thuốc mà anh cả cho anh không có hiệu quả, nên anh đã cho người tìm nước thuốc khác để xóa ngụy trang này của cô, chắc sẽ nhanh chóng tìm được.

"Thật ra em không hề đần, không phải sao?" Cậu ba Dương cảm giác nói không chừng có thể tiện thể nhân cơ hội này để giải bí mật này.

"Ừm, em không ngu ngốc." Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, sau đó vẫn nghiêm túc gật đầu, lúc này cô mơ màng trực tiếp rơi vào cái bẫy của cậu ba Dương.

"Thật ra, em cũng không hề xấu." Cậu ba Dương âm thầm vui mừng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì bất thường. Dù lúc này cô hơi mơ hồ, nhưng anh vẫn sợ bị cô nàng phát hiện bất thường.

Anh cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ nhiều, tiếp tục dụ dỗ: "Nhưng mà những nốt tàn nhang này trên mặt em không đẹp lắm, hay chúng ta xóa những tàn nhang này đi nhé." Khi nói lời này, đôi mắt anh nhìn chăm chằm Hàn Nhã Thanh, chờ đợi phản ứng cô. Nếu cô vẫn phản ứng như vừa nãy thì bí mật rất dễ bại lộ.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh không chớp, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.

Thấy cô không hề phản bác ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ, cậu ba Dương cảm giác có hi vọng, trong lòng càng cảm thấy chờ mong.

Lúc này cô đang mơ màng, nói không chừng sẽ để lộ bí mật bản thân, mặc dù anh không hề ghét bỏ dáng vẻ bây giờ của cô, nhưng anh muốn nhìn thấy dáng vẻ thực sự của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui