Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

“Ngồi máy bay cả một ngày trời, mệt mỏi quá đi thôi.” Sau khi bước vào phòng, Hàn Nhã Thanh cởi áo khoác ra, sau đó trực tiếp bổ nhào lên trên giường.

“Có mệt lắm không? Nếu không thì em đi tắm trước đi.” Cậu ba Dương nhìn thấy cô thả lỏng như thế thì cũng ngồi lên trên giường với cô, nhìn qua cô, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng đã bớt đi mấy phần cảnh giác.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên lại nghiêng người qua, nhìn như là nghiêng người rất tùy tiện, nhưng mà lại bày ra một tư thế rất quyến rũ. Một cánh tay của cô duỗi ra, đầu đặt bên trên cánh tay, mái tóc dài tản ra, tản trên cánh tay trắng như tuyết của cô, lại xõa trên chiếc giường trắng tinh, mang theo mấy phần lộn xôn, nhưng lại có một loại quyến rũ mê người không nói ra được.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, có thể là do tư thế nghiêng người nên phần giữa áo bị căng chặt, nút áo ở phía trước của cô kéo căng ra giống như là có thể đứt bất cứ lúc nào, khiến cho người ta nhìn thấy mà máu nóng dâng trào.

Bởi vì động tác co duỗi lúc này của cô, vạt áo tự nhiên di chuyển lên xuống, vòng eo thon mê người như ẩn như hiện, đầu ngón tay của cô giống như vô thức lại như đang cố ý đặt ở eo.

Dáng người của Hàn Nhã Thanh rất tốt, là loại hình rất nóng bỏng, điểm này không cần phải hoài nghi.

Có điều là bình thường Hàn Nhã Thanh mặc quần áo ít nhiều gì cũng che kín lấy dáng người xinh đẹp của cô.

Nhưng giờ phút này, dáng người của cô được lộ ra hoàn toàn.

Mặc dù cậu ba Dương đã sớm biết vóc dáng của cô rất tốt, nhưng mà loại quyến rũ như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên.

Anh có cảm giác, vợ của anh đang quyến rũ anh, quyến rũ anh một cách rõ ràng.

Đôi mắt mang theo ý cười của Hàn Nhã Thanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, trong dịu dàng có ma mị. Phân dịu dàng đó giống như nàng tiên thất lạc ở chốn nhân gian, phân ma mị đó giống như là yêu tinh có thể hút mất hồn phách.

Kết hôn lâu như vậy, cậu ba Dương thề, từ xưa đến nay anh chưa từng nhìn thấy cô quyến rũ và chọc người như thế.

Giờ phút này, trong lòng của cậu ba Dương vẫn còn một chút cảnh giác, nhưng mà anh vẫn đi đến dựa ở trước mặt của cô.

Cánh tay vốn đang khoác ở trên lưng của cô đột nhiên nâng lên, đưa lên cổ của anh...

Động tác chủ động như thế của cô khiến cho cậu ba Dương ngẩn người, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích tình bùng nổ. Giờ phút này cậu ba Dương đã không có ý thức nguy hiểm như lúc nãy, trong mắt của anh chỉ còn lại cô, chỉ còn có cô muốn câu dẫn hồn phách của anh.

Bởi vì tay của cô nâng lên, cái nút áo ở phía trước của cô càng căng chặt hơn, nhưng mà lại không rơi ra, hai mắt của cậu ba Dương càng thêm u ám.

Anh cúi đầu xuống muốn hôn cô, bàn tay đang ôm cố anh của Hàn Nhã Thanh hơi dùng sức một chút, rút ngắn vị trí của anh và cô, nhưng mà lại không để lại dấu vết mà bỏ qua nụ hôn của anh.

Ánh mắt của cậu ba Dương chớp nháy, dường như là có chút bất mãn, hình như lại hơi nghi hoặc một chút.

“Chồng à, anh đi tắm trước đi.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh giương lên, đôi môi đỏ kề đến gần mặt của anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, như là làn gió nhẹ thổi qua ôn hòa lại dễ chịu, nhưng vẫn có một phân nóng bỏng mập mờ như cũ.

Sau đó cô còn nhẹ nhàng hôn một cái bên khóe môi của anh.

“Được.” Cậu ba Dương âm thầm cắn răng, mặc dù là giờ phút này anh cực kỳ không đồng ý rời đi, nhưng mà anh vẫn đồng ý.

Giờ phút này, có lẽ mặc kệ cô kêu làm cái gì thì anh cũng có thể đồng ý. Trước khi quen cô, cậu ba Dương tuyệt đối không tin có một người phụ nữ nào có thể làm cho anh mất khống chế như vậy.

Lúc này cậu ba Dương đã hoàn toàn không có ý thức nguy hiểm như trước, không còn chút ý chí cảnh giác, anh đã quên mất chuyện mình chọc tức cô lên đến chín tầng mây.

Lúc này trong lòng của anh chỉ có một suy nghĩ, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu!

Anh hung hăng thở ra một hơi, sau đó mới đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

Lúc Dương Tầm Chiêu đi đến cửa phòng tắm thì dừng lại, xoay mắt nhìn thoáng về phía Hàn Nhã Thanh, dường như lại có một chút phòng bị.

Hàn Nhã Thanh nằm nghiêng ở trên giường, vẫn duy trì tư thế như cũ, không thấy động đậy, chỉ là đôi mắt nhìn về phía anh dường như lại càng mềm mại đáng yêu hơn, càng quyến rũ hơn.

Nhìn thấy cô như thế này, cậu ba Dương cười cười, buông xuống tia cảnh giác cuối cùng ở trong lòng, sau đó đi vào trong phòng tắm.

Sau khi cậu ba Dương đi vào phòng tắm, Hàn Nhã Thanh không cử động y như cũ, chỉ là nụ cười trên mặt đã rõ ràng đã phai nhạt đi không ít, không còn vẻ dịu dàng lúc nãy mà đã nhiều hơn mấy phần ý vị thâm trường.

Đợi đến lúc trong phòng tắm vang lên tiếng nước, một lúc lâu sau Hàn Nhã Thanh mới đứng dậy, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Cô cầm một cái thẻ phòng của thư ký Lý đưa cho cô, mở một căn phòng khác ra, sau khi đi vào thì trực tiếp khóa trái cửa phòng lại.

Dương Tầm Chiêu giày vò cô ở trong nhà còn chưa đủ, ngay cả đi công tác cũng muốn mang theo cô, cô cũng sẽ không để anh theo ý nguyện.

Sau đó Hàn Nhã Thanh lại tắt nguồn điện thoại.

Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh biết dựa vào tính tình của Dương Tầm Chiêu, việc này không thể nào kết thúc như vậy được.

Nhưng mà chuyện tiếp theo cô đã lên kế hoạch tốt từ lâu, cho đến bây giờ Hàn Nhã Thanh cô cũng không phải là một người dễ dàng bị khi dễ như vậy.

Cho nên cô không vội vàng tắm rửa nghỉ ngơi, mà là chờ đợi...

Sau khi Dương Tầm Chiêu tắm rửa xong thì đi ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, có chút giật mình, anh xoay mắt nhìn cả phòng một lân, nhưng mà không thấy được cô, đôi mắt hơi nheo lại.

Anh là ai chứ? Anh là một bậc đế vương trong giới kinh doanh trên thương trường, nếu như giờ phút này anh vẫn còn chưa ý thức được chuyện không đúng, vậy thì cũng không phải là Dương Tầm Chiêu nữa.

Nghĩ đến lúc nãy cô vừa mới phong tình vạn chủng quyến rũ mình, Dương Tầm Chiêu âm thầm cắn răng, rất tức giận, rất hận.

Cô cũng hay lắm, vậy mà lại dám giở trò này với anh!

Anh cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng gọi qua số điện thoại của cô.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được.”

Cậu ba Dương nhìn chằm chằm vào cái điện thoại ở trong tay, đôi mắt từ từ híp lại. Được, được lắm, cô còn dám tắt máy!

Chỉ là cô cho rằng cô có thể trốn được ở đây hay sao.

Chờ đến lúc anh bắt cô trở về, xem xem anh trừng phạt như thế nào.

Cậu ba Dương lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó bấm điện thoại gọi cho thư ký Lý. Cậu ba Dương là người khôn khéo đến mức nào, lập tức liền có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Lúc nãy vừa mới bị cô dụ dỗ nên mới không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng mà bây giờ không có cô ở bên cạnh, cơ trí và sự tỉnh táo đáng sợ đó của anh đã hoàn toàn trở về.

“Tổng giám đốc” Lúc này, thư ký Lý đang trên đường, nhìn thấy cuộc gọi của tổng giám đốc nhà mình thì nhanh chóng dừng xe ở một bên để nhận điện thoại.

“Cậu đặt máy phòng vậy?” Cậu ba Dương không vòng vo nửa chữ nào, trực tiếp hỏi.

“Tôi đặt hai phòng, một phòng cho tổng giám đốc, một phòng cho trợ lý Hàn.” thư ký Lý cảm thấy lời nói này của tổng giám đốc thật là kỳ quái, hai người là tổng giám đốc và trợ lý Hàn, anh ta đương nhiên phải đặt hai cái phòng rồi, chẳng lẽ là phải đặt một cái hả?

“Căn phòng còn lại là phòng số mấy?” Dường như có một nụ cười nhạt trong đôi mắt đang nheo lại của anh, anh biết là như thế này mà.

“Tổng giám đốc hỏi số phòng của trợ lý Hàn hả? Tổng giám đốc muốn tìm trợ lý Hàn hả?” Thư ký Lý hoàn toàn không hiểu được, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà vẫn nhanh chóng trả lời: “Phòng của trợ lý Hàn là căn phòng ở bên trái của tổng giám đốc...”

Thư ký Lý vẫn còn chưa nói xong, khóe môi của Dương Tầm Chiêu đã hơi cong lên nở một nụ cười, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui