Bây giờ anh muốn gọi điện thoại, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, trong lòng hơi bất an, anh cần phải gọi điện thoại để hỏi cho rõ ràng.
“Yama, xin lỗi, bây giờ không thể trả điện thoại cho anh được, đợi chúng tôi thu được tiền...”
Chỉ có điều, người ấy còn chưa kịp nói hết thì Dương Tâm Chiêu chợt đá cho anh ta một cú, không ngờ lại khiến cho người đó ngã vật ra đất.
Những người khác đều nhanh chóng chĩa súng vào người Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu bị mười mấy họng súng nhắm thẳng vào người, gương mặt anh không hê có chút vẻ hoảng loạn và sợ hãi, khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên nở nụ cười lạnh.
Nếu những người này muốn chết thì anh sẽ cho bọn họ được thỏa mãn.
Thật ra Dương Tầm Chiêu đều đã lên kế hoạch ổn thỏa hết cả rồi, anh biết những người này muốn nhân cơ hội này để kiếm lợi ích, vốn dĩ chuyện này có liên quan đến đám người này, bởi thế, lấy thân thế Dương Tầm Chiêu để tìm ra căn cứ của bọn chúng.
Chỉ có như thế mới có thể trừ khử hậu họa, chỉ có thế thì sau này người của anh mới được an toàn triệt để!
Nếu như Dương Tầm Chiêu không bằng lòng thì ai có thể bắt cóc được?
Lúc đến đây, trên người Dương Tầm Chiêu còn được trang bị máy theo dõi tân tiến nhất, bởi thế người của anh tìm đến rất
mau.
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại không ngờ rằng bởi vì máy bay của thư ký Lưu đến trễ một chút, anh không thể không kêu Hàn#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;}
Nhã Thanh lên công ty, rồi Hàn Nhã Thanh lại gặp thư ký Lưu trong công ty.
Bởi thế trong lòng anh vẫn hơi lo lắng, đương nhiên anh cũng biết trong mấy ngày anh đi công tác, Hàn Nhã Thanh không thể nào lấy được cổ phân Dương thị từ tay ông cụ nhanh như thế, với tính cách của Hàn Nhã Thanh, cô không lấy được cổ phần thì chuyện mà anh lo lắng sẽ không xảy ra.
Nhưng mà không biết vì sao anh thường cảm thấy bất an, bởi thế, lúc anh muốn gọi điện để hỏi thăm xem sao, những người ấy đã xông đến 'bắt' anh đi.
Vốn dĩ đây chính là kế hoạch của bọn họ, bởi thế không ai lo lắng chút nào vê sự an toàn của anh, bây giờ anh chỉ muốn gọi
điện thoại mà thôi.
“Anh có gọi điện thoại cũng vô ích, nơi này không có tín hiệu, chẳng gọi được đâu.” Người ấy lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, không hề hề tức giận vì bị Dương Tầm Chiêu đá mà thái độ của hắn ta còn khách sáo hơn nữa.
Bọn họ thật sự không dám làm gì Yama, bởi thế, trong tình huống như thế này, chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ đắc tội#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;}
Yama.
Nghe thấy lời nói của hắn ta, Dương Tầm Chiêu im lặng, mặc dù trong lòng vẫn còn hơi lo lắng nhưng anh cảm thấy với thái độ của ông cụ dành cho Hàn Nhã Thanh, trong thời gian ngắn, cho dù Hàn Nhã Thanh có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa cũng không thể lấy được Dương thị từ tay ông cụ.
Có nói thế nào thì anh cũng là cháu trai ruột của ông cụ, nhưng mà đã nhiều năm rồi, ông cụ còn không trao Dương thị cho anh, làm sao ông cụ có thể giao lại cho Hàn Nhã Thanh một cách dễ dàng kia chứ, ông cụ là một lão hồ ly, vô cùng xảo quyệt, hơn nữa trước giờ ông cụ đều rất xem trọng tiền bạc.
Nghĩ đến đây, Dương Tầm Chiêu mới thây hơi yên tâm.
Hàn Nhã Thanh đợi đến sáu giờ hơn, máy bay vẫn còn chưa cất cánh, một người luôn bình tĩnh như cô cũng không khỏi sốt
ruột.
Cục cưng của cô còn đang bệnh, máy bay đáp trễ như thế thì bao giờ mới có thể đi? Đến bao giờ cô mới gặp được con mình.
Nhưng Hàn Nhã Thanh có sốt ruột cũng hết cách, máy bay trễ giờ cũng không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được, bởi thế, cô chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Sau khi thư ký Lưu giúp cô xử lý xong thủ tục ly hôn, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã, càng nghĩ càng buồn bã, càng nghĩ tâm
trạng càng trở nên nặng nề, tối hôm đó bèn bỏ ra ngoài uống rượu một mình.
Tịch Xuyên vừa vội vã trở về sau khi giải quyết xong chuyện ở thủ đô, cũng đi đến Danh Tước.
Tịch Xuyên nhìn thấy thư ký Lưu chán chường ngồi uống rượu một mình, rõ ràng đang nốc ừng ực, trông có vẻ hơi kỳ lạ, bình thường thư ký Lưu không uống rượu là mấy, bây giờ bị ép vào đường cùng mới đi uống một chút.
Hơn nữa tửu lượng của thư ký Lưu không cao lắm, chỉ mới uống một tí đã say ngay rồi, hôm nay bị sao thế?
Rõ ràng không bình thường chút nào!
Trong lòng Tịch Xuyên cảm thấy hết sức ngạc nhiên bèn bước sang đó xem, thấy thư ký Lưu uống nhiều rồi, say đến nỗi đứng không vững nữa.
“Một mình mà uống đến mức này à? Chuyện gì thế? Thất tình sao?” Tịch Xuyên nhìn cô rồi nói nửa thật nửa đùa, Tịch Xuyên cảm thấy một mình là có thể uống nhiều đến mức này thì chắc hẳn đã thất tình rồi.
“Không phải là thất tình, ly hôn rồi.” Thư ký Lưu quay mặt sang nhìn anh ta, tầm nhìn mơ mơ hô hồ cũng không thấy rõ, có điêu bây giờ anh ta thật sự đã uống quá chén nên say túy lúy, nhưng vẫn còn không quên chuyện ly hôn.
“Ly hôn, anh cưới khi nào đấy? Sao tôi lại không biết? Ẩn hôn à?” Lần này, Tịch Xuyên sững sờ: “Nhóc con giỏi đấy, biết cách ẩn hôn rồi ha.”
“Sao hả? Người phụ nữ ấy làm gì mà anh lại tổn thương đến mức này, còn nghiêm trọng đến mức phải ly hôn nữa.”
“Không liên quan đến chuyện của cô ấy, không phải là lỗi của cô ấy.” Thư ký Lưu trừng mắt nhìn anh ta, giọng nói chợt cao ***t lên: “Vốn dĩ không phải là lỗi của cô ấy.”
“Không phải là lỗi của cô ấy thì là lỗi của anh hả? Thế thì tôi phải hỏi anh rồi, cho dù là ẩn hôn thì cũng đã kết hôn rồi, sao lại dễ dàng ly hôn như thế, đàn ông đàn ang thì phải biết yêu thương người phụ nữ của mình chứ, phải thông cảm và bao dung cô ấy, huống hồ chi cô ấy không có lỗi, là lỗi của anh, sao anh có thể ly hôn hả? Anh làm việc không đàng hoàng gì hết.” Tịch Xuyên sững sờ, mặc dù là khuyên can nhưng chuyện tình cảm vẫn là chuyện của hai người bọn họ.
“Đúng là không đàng hoàng, hơn nữa còn quá quắt nữa, đúng là cầm thú.” Bây giờ thư ký Lưu đã say túy lúy, bởi thế mới dám cất tiếng mắng chửi giữa chốn đông người, đương nhiên người mà thư ký Lưu chửi chính là tổng giám đốc nhà anh ta.
Tịch Xuyên: “...."
Có người chửi chính mình là cầm thú hả? Xem ra xỉn lắm rồi.
“Sao hả? Anh có người thứ ba hả?” Tịch Xuyên lập tức nghĩ đến chuyện này ngay.
Cầm thú thì chắc là để chỉ loại chuyện này nhỉ?
“Có người thứ ba hả, không có người thứ ba, làm sao tổng giám đốc có thể ngoại tình khi đã kết hôn.” Mặc dù thư ký Lưu đã say nhưng vẫn hiểu những gì Tịch Xuyên nói, hơn nữa anh ta vẫn còn hơi chút sáng suốt.
Mặc dù anh ta hơi bất mãn về chuyện tổng giám đốc ly hôn với cô chủ, không phải, là rất bất mãn nhưng anh ta biết chắc chắn tổng giám đốc sẽ không bao giờ ngoại tình.
Tịch Xuyên không để ý mấy, sau khi ngập ngừng vài giây, đột nhiên anh ta sực tỉnh táo lại, rồi mới níu lấy thư ký Lưu, vội vàng hỏi: “Gì hả? Khi nấy anh nói gì? Ai? Ai có người thứ ba?”
“Tôi nói gì rồi?” Thư ký Lưu nghe anh ta nói như thế, đầu óc lại càng choáng váng hơn.
Thư ký Lưu choáng váng, nhưng Tịch Xuyên lại tỉnh táo, Tịch Xuyên suy nghĩ cẩn thận về những lời thư ký Lưu nói ban nãy, đột nhiên đã nắm bắt được manh mối trong chuyện này.
“Khi nãy anh nói ai ly hôn?” Tịch Xuyên thầm hít một hơi, ánh mắt anh ta nhìn thư ký Lưu toát ra vẻ căng thẳng.
“Tổng giám đốc chứ ai, hôm nay tổng giám đốc ly hôn rồi.” Thư ký Lưu híp mắt lại, có thể chuyện ly hôn khiến cho anh ta bị đả kích quá mạnh, cho dù bây giờ đã say túy lúy rồi vẫn có thể nhớ rõ ràng chuyện tổng giám đốc ly hôn.