Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Lúc đến biệt thự, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng mở cửa ra, xông thẳng lên tầng hai, anh đi đến phòng của Hàn Nhã Thanh

trước, phòng của Hàn Nhã Thanh đang đóng, giờ phút đó trong lòng anh mong đợi biết bao vào khoảnh khắc anh đẩy cửa phòng ra là có thể thấy cô đang yên tĩnh ngủ trên giường.

Nhưng giấc mơ cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ, Dương Tầm Chiêu đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng trống rỗng, không có ai cả, anh lại tìm hết cả căn phòng một lượt, cũng không thấy cô đâu.

Rất rõ ràng là cô không ở nhà.

Mỗi lần không gọi được điện thoại cho cô, anh liên không biết đi đâu để tìm cô, loại cảm giác này thật sự rất tệ, rất tồi tệ.

Dương Tầm Chiêu bước xuống lầu, đôi mắt khẽ híp lại, nhanh chóng quét một vòng xung quanh, phát hiện bố cục trong phòng giống với lúc anh rời khỏi, không có chút thay đổi nào, trong bếp cũng như vậy.

Anh biết cô bình thường rất ít khi về nhà họ Hàn.

Dương Tầm Chiêu bây giờ thật sự không biết đi đâu tìm cô, anh biết những chuyện của cô không phải là quá nhiêu, đặc biệt là chuyện ở thành phố A này.

Sau đó anh sai người điều tra những chuyện này, cũng đều là ở phía nước M.

Dương Tầm Chiêu quyết định đến công ty trước, dù gì hôm qua cô đã đến công ty, hơn nữa cũng không gọi được điện thoại

cho thư kí Lưu, đến công ty có lẽ có thể tìm được thư kí Lưu, gặp được thư kí Lưu là có thể biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đến công ty, nhưng thư kí Lưu say rượu còn chưa tỉnh, cho nên vẫn chưa đến công ty.

“Tổng giám đốc, anh vê rồi sao?” Thư kí Nguyễn nhìn thấy tổng giám đốc gấp gáp đi từ trong thang máy ra, không khỏi ngây ra, đây là lân đầu tiên cô thấy anh gấp gáp như vậy.

Đã xảy ra chuyện lớn gì sao?

Có lẽ là vì chuyện chuyển nhượng cổ phần Dương Thị phải không?

Trong công ty Dương Thị ngoài mấy người Dương Tầm Chiêu đặc biệt tin tưởng, ngoài ra không ai biết chuyện Dương Tầm Chiêu còn có một sản nghiệp khác, cho nên đương nhiên sẽ cho rằng việc năm được cổ phân của Dương Thị đối với Dương Tầm Chiêu mà nói là rất quan trọng.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi:” Thư kí Lưu đâu?”

“Thư kí Lưu hôm nay không đến công ty, hôm qua sau khi xử lí xong công việc thì cũng về luôn rồi ạ.” Thư kí Nguyễn âm thầm hít sâu một hơi, trả lời một cách cứng ngắc, hai chân cũng như mềm nhũn, hôm nay nhìn tổng giám đốc thật đáng sợ.

Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu sáng lên, thư kí Lưu không phải là về Đại Lục rồi đó chứ? Dù gì hôm qua anh đã nói thư kí Lưu một tháng không cần quay lại.

Nhưng cho dù thư kí Lưu về Thành phố Lục rồi thì cũng phải nghe điện thoại của anh chứ?

“Tổng giám đốc, anh vì việc chuyển nhượng cổ phần nên mới về gấp vậy đúng không? Việc chuyển nhượng cổ phần thư kí Lưu giao cho...” Thư kí Nguyễn nghĩ đến việc tổng giám đốc vì chuyện chuyển nhượng cổ phần mà đến, thư kí Lưu lại không có ở đây, cho nên liền nói thêm.

“Cô nói cái gì?” bước chân của Dương Tầm Chiêu đột nhiên dừng lại, đôi mắt chợt thâm trầm đến cực độ, nhanh chóng quét về phía thư kí Nguyễn, từng chữ từng chữ dường như khiến người ta có thể đóng băng.

“Chuyện chuyển... chuyển nhượng cổ... cổ phần....” Thư kí Nguyễn sợ đến mức hai chân mêm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, trong giấy lát bị dọa sợ không nói nên lời.

Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc thật đáng sợ, ai đến cứu cô với, sớm biết như vậy khi nãy cô đã không nhiều lời rồi.

“Cài gì mà chuyển nhượng cổ phần?” Dương Tầm Chiêu cũng trở nên căng thẳng, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhưng anh lại không muốn tin, không, không thể nào, tuyệt đối không thể.

“Cụ... cụ thể... tôi... tôi cũng không biết... tôi chỉ là... chỉ là nghe thư kí Lưu nói... nói với luật sư...” Thư kí Nguyễn lúc này bị anh dọa sợ đến mức nói một câu lắp bắp rất lâu cũng chưa thể nói rõ.

Có điều Dương Tầm Chiêu lại nghe rất rõ.

“Bảo luật sư Triệu đến gặp tôi.” Dương Tầm Chiêu hít mạnh một hơi, trái tim căng thẳng như bị treo lên, anh đột nhiên nhận 

thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, không, không phải là có chút nghiêm trọng, mà là vô cùng nghiêm trọng.

Nếu như chuyện chuyển nhượng cổ phần mà thư kí Nguyễn nói là chỉ cổ phần của Dương Thị, vậy thì...

Chuyện sau đấy lúc này anh thật sự không dám nghĩ.

Thư kí Nguyễn lập tức vâng lời gọi điện thoại cho luật sư Triệu.

“Tổng, tổng giám đốc, luật, luật sư Triệu đang bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần với cơ quan liên quan....” Thư kí Nguyễn vừa gọi điện thoại cho luật sư Triệu, lời đã nói rõ ràng rôi, nhưng vừa nhìn đến Dương Tầm Chiêu lại biến thành nói lắp.

Dương Tầm Chiêu thẳng thừng giật lấy điện thoại từ trong tay thư kí Nguyễn: “Tôi là Dương Tầm Chiêu, anh đang làm chuyển nhượng cổ phần gì?”

Dương Tầm Chiêu hỏi rất thẳng thắn, đây là phong cách nhất quán của anh, lúc này lại càng thêm vài phần cứng rắn.

“Chính là việc chuyển nhượng cổ phần của Dương Thị, hôm qua thư kí Lưu bảo tôi làm, Ông Dương cũng đã đồng ý đem sáu mươi phần trăm cổ phần Dương Thị chuyển cho tổng giám đốc rồi, làm xong các trình tự thủ tục bên này là xong rồi, chúc mừng tổng giám đốc nhé.” Luật sư Triệu không hiểu gì cho nên cảm thấy chuyện này chắc chắn là chuyện tốt, vì vậy chúc mừng trước một tiếng.

“Cái gì mà chúc mừng, lập tức dừng lại toàn bộ thủ tục, anh lập tức cút về đây cho tôi.” Dương Tầm Chiêu nghe thấy tin tức anh không muốn nghe thấy nhất, lúc đó cảm xúc của anh đột nhiên bộc phát ra, nói thẳng ra những lời thô lỗ.

Lúc này Dương Tầm Chiêu có thể nói là mất hết toàn bộ khả năng khống chế, bởi vì anh không muốn khác chế nữa.

Thư kí Nguyễn tròn mắt ngơ ra, tổng giám đốc lại có thể mắng người như vậy? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tổng giám đốc mắng người đấy.

Luật sư Triệu ở bên này cảm thấy bối rối, tổng giám đốc làm sao vậy? Sao anh ta lại bị mắng chứ? Vì vậy nhất thời luật sư Triệu không đáp lại.

“Đúng rồi, hôm qua thư kí Lưu không bảo anh làm các thủ tục khác nữa đấy chứ?” Dương Tầm Chiêu lúc này vẫn còn giữ lại được chút lí trí cuối cùng, cũng có thể nói vẫn còn chút hi vọng cuối, cho dù ông nội đồng ý chuyển cổ phân cho anh, nhưng thủ tục dù gì vẫn chưa làm xong, cho nên có lẽ cô vẫn chưa...

Nhưng nghĩ đến tác phong bình thường của cô, lại nghĩ đến cô lúc nào cũng chỉ muốn nhanh chóng li hôn với anh, thực ra trong lòng Dương Tầm Chiêu lúc này đã ôm hi vọng quá lớn.

“Không có, thư kí Lưu chỉ đưa tôi cái này, bảo tôi nhanh chóng làm.” Luật sư Triệu sau khi bừng tỉnh lại thì nhanh chóng trả lời.

Dương Tầm Chiêu âm thầm hít sâu một hơi, anh lại đột nhiên nghĩ đến thủ tục li hôn, thư kí Lưu chưa chắc đã tìm đến luật sư Triệu.

“Lập tức dừng lại tất cả mọi thủ tục, cút vê đây.” Dương Tầm Chiêu nhấn mạnh lại một lần nữa, sau đó đem điện thoại ném thẳng cho thư kí Nguyễn.

Sau đó, Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục gọi điện thoại cho thư kí Lưu, nếu như để ý kĩ sẽ phát hiện lúc này tay của anh có chút run rẩy.

Lần này, điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu, lúc này thư kí Lưu đã đến dưới lầu của công ty, thư kí Lưu vẫn độc thân, ở chung cư của công ty, rất gần công ty.

Sáng sớm thư kí Lưu mới tỉnh dậy, vốn vẫn có chút mơ hồ, anh ta sờ điện thoại, lúc nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ tổng giám đốc thì trong chớp mắt kinh ngạc đến tỉnh luôn.

Tổng giám đốc gọi cho anh ta nhiều cuộc như vậy, anh ta lại không nghe cuộc nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui