Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Nhưng không nhìn thấy cô thì anh lại thấy lòng không yên tâm.

Đúng lúc này thư kí Lưu đẩy cửa bước vào, chưa đi đến trước mặt anh đã vội vàng nói: "Mợ chủ vê rôi tổng giám đốc ơi."

Thư kí Lưu biết tổng giám đốc nhà mình đang chờ vợ tới nóng ruột nóng gan, thế nên vừa nhận được tin đã chạy tới đây báo

cáo, không dám chậm trễ chút nào.

Dương Tầm Chiêu chợt ngồi thẳng tắp, cái tay cầm bút rõ ràng cứng đờ lại, ngón tay hình như cũng bắt đầu run run, anh ngước mắt nhìn về phía thư kí Lưu: "Về lúc nào?”

Anh biết mà, doanh nghiệp Hàn thị có vấn đề, ông cụ ốm phải vào viện, nhất định cô sẽ trở về.

Vì vậy lúc này nghe thư kí Lưu nói cô đã quay về, anh hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, nhưng ngay bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra tim mình bỗng đập nhanh hơn, giống như bị mất khống chế.

Cuối cùng cô đã về rồi, cuối cùng cũng về rồi.

Lúc trước cô nhân lúc anh đi công tác đã làm thủ tục ly hôn rồi bỏ đi, qua hơn một tháng trời, cuối cùng cô cũng đã về.

Tuy mới chỉ có một tháng nhưng anh lại cảm giác như đã trôi qua thật lâu, thật lâu. Lân trước nhìn thấy cô ở nước M, tuy cô

không thừa nhận nhưng sự thật chính là sự thật, cô chính là cô.

Chỉ tiếc đến cuối anh vẫn không thể không thả cô đi.

Còn bây giờ cô đã về rồi, có nhà họ Hàn ở đây, có ông cụ Hàn ở đây, anh biết lần này cô sẽ không chạy nữa.

"Vừa về chưa lâu, bây giờ đang ở bệnh viện rồi." Thư kí Lưu trả lời ngay.

Không chờ thư kí Lưu nói xong, Dương Tâm Chiêu đã đứng lên sải bước ra bên ngoài, dù biết lần này cô trở về sẽ không chạy nữa nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cô trước.

Dương Tầm Chiêu đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, đi thẳng tới bên ngoài phòng bệnh của ông cụ Hàn.

Dù Dương Tầm Chiêu không ra mặt nhưng bác sĩ là do anh sắp xếp, vì vậy đương nhiên anh biết được phòng bệnh của ông cụ Hàn.

Dương Tâm Chiêu cũng biết hôm qua ông cụ Hàn đã tỉnh rồi, hiện đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tạm thời sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng.

"Bây giờ ông lo nhất là chuyện kết hôn của cháu, công ty giờ đang như vậy, ông nội sợ..." Dương Tầm Chiêu đi đến bên ngoài phòng bệnh, cửa phòng không đóng chặt, bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt của ông cụ Hàn: "Nhưng cháu cứ yên tâm đi, ông nội nhất định sẽ tìm cho cháu một mối tốt."

Nghe ông cụ nói vậy, Dương Tầm Chiêu dừng bước, anh biết cô chưa từng nói chuyện đã kết hôn với anh cho ai biết, bao gồm cả ông cụ, ngược lại giờ anh muốn nghe xem cô sẽ trả lời thế nào.

"Ông nội, ông cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã, đừng lo lắng chuyện của cháu làm gì." Hàn Nhã Thanh trực tiếp nói tránh đi vấn đề này.

Dương Tâm Chiêu hơi xụ mặt xuống, anh biết ngay cô sẽ không nói mà.

Dù bây giờ ông cụ Hàn đang bệnh nặng thì cô cũng sẽ không nói chuyện mình đã kết hôn với anh ra cho ông cụ biết.

Trước kia cô chưa từng nói huống chỉ là hiện tại, bây giờ đối với cô thì bọn họ đã ly hôn, nhưng anh sẽ không thừa nhận chuyện ly hôn này.

"Haizz." Ông cụ thở dài một hơi, tạm dừng một lát mới nhìn Hàn Nhã Thanh bằng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Thanh Thanh, có

phải cháu vẫn đang trách ông không? Nên bao nhiêu năm như vậy rồi vẫn cố ý không lấy chồng?”

Cánh tay vừa muốn đẩy cửa của Dương Tầm Chiêu ngay lập tức khựng lại, anh nhíu mày, ông cụ Hàn nói vậy nghe có hơi kỳ quái.

"Dạ sao cơ?" Hàn Nhã Thanh cũng sửng sốt, ánh mắt hiện ra vẻ khó hiểu, trong giây lát không hiểu được ông cụ có ý gì.

"Có phải cháu vẫn còn giận ông chuyện sáu năm trước không? Thế nên vẫn không lấy chồng?" Ông cụ lại thở dài lân nữa, giọng nói nghe có chút phức tạp.

Hàn Nhã Thanh hơi nhướn mày, mím môi lại, không nói gì.

Dương Tâm Chiêu đứng ngoài cửa hơi nheo mắt, vì chuyện sáu năm trước mà giận ông cụ? Sáu năm trước có chuyện gì?

"Ông biết lúc ấy cháu thật lòng thích đứa nhóc kia, năm đó ông không nên ép hai đứa chia tay, năm đó là do ông sai rồi. Thật ra chỉ cần cháu thích, chỉ cần cháu được hạnh phúc thì những thứ khác không quan trọng nữa. Đều tại ông, năm đó ông không nên ép hai đứa chia tay." Trong giọng nói của ông cụ lúc này mang theo ý tự trách, lại càng mang theo chút cảm xúc gì đó không quá rõ ràng.

"Cháu đi tìm thằng nhóc đó đi Thanh Thanh, ông không phản đối nữa, đã nhiều năm như vậy rôi, nếu nó vẫn còn đợi cháu thì

cũng đáng để cháu giao phó cả đời." Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt rất chân thành nhưng tâm trạng vẫn rất rối bời.

Có một số việc quả đúng là nhân quả tuần hoàn.

Dương Tâm Chiêu nghe ông cụ nói vậy thì cứng người lại.

Thư kí Lưu đứng bên cạnh cũng hít ngược một hơi. Không ngờ tổng giám đốc tới tìm Mợ chủ lại nghe được chuyện "hay ho"

như vậy.

Mợ chủ có người mình thích rồi sao? Ông cụ Hàn còn bảo Mợ chủ đi tìm tên đó nữa trời? Tình huống gì đây???

Bàn tay đẩy cửa của Dương Tâm Chiêu run run, sau đó nắm chặt lại, cuối cùng vẫn không đẩy ra.

Ngay từ lúc bắt đầu khi cô kết hôn với anh đã viết hợp đồng rõ ràng, anh vốn cho rằng sau một năm cô sẽ thích anh, nhưng rõ ràng là không có.

Tại sao lại không thích? Thì ra nguyên nhân là vì trong lòng cô đã sớm thích người khác.

Trong thời gian này quan sát, anh biết cô không có tình yêu nam nữ với Đường Bách Khiêm, cô chỉ coi Đường Bách Khiêm như người nhà.

Những người tự cô gọi là bạn trai thì nhất định là người mà cô thích.

Hơn nữa nghe ý của ông cụ thì không đơn giản là thích.

Cửa phòng bệnh hơi hé ra, Dương Tâm Chiêu chọn chỗ đứng, xuyên qua khe hở vừa vặn có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Hàn Nhã Thanh, chỉ là không nhìn thấy được biểu cảm của cô.

Cho nên anh không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.

“Năm đó chúng cháu chia tay cũng không phải bởi vì chuyện này đâu ông ạ.” Một lát sau, giọng nói chậm rãi của cô truyền đến, nhưng thật ra nghe không ra quá nhiều cảm xúc, chỉ là nếu lắng nghe kĩ thì vẫn có thể nhận ra giọng nói có một chút trâm thấp.

Dương Tâm Chiêu nghe được những lời này của cô thì sắc mặt càng trở nên u ám, câu nói đó của cô ngay lập tức nói rõ cho

anh hiểu những gì ông cụ Hàn vừa nói là thật, năm đó cô thật sự thích người đàn ông kia.

Tuy rằng chia tay nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn quên đi, cho nên cô vội vàng ly hôn với anh như thế cũng là vì liên quan đến người đàn ông đó sao?

“Không phải bởi vì chuyện này? Vậy là vì cái gì?” Ông cụ sững sờ một lúc, thế nhưng ông cụ cũng không quá tin tưởng lời cô

nói: “Thanh Thanh, cháu không cần an ủi ông nội.”

“Cháu không phải nói để an ủi ông đâu ông nội, cũng đâu phải ông nội không hiểu tính tình của cháu, nếu như cháu đã xác định một việc gì đó thì sẽ không bởi vì bất kì lý do nào bên ngoài tác động vào mà buông bỏ, vì thế nên năm đó chúng cháu chia tay thật sự là vì vấn đề giữa hai bọn cháu.” Trong mắt của Hàn Nhã Thanh hiện lên một tia rối bời, lúc đó cô chia tay với anh ta, ngoài mặt trông có vẻ là vì ông cụ Hàn bắt ép, nhưng mà chỉ có cô biết rõ năm đó bọn họ chia tay là có nguyên nhân khác!

Năm đó ông cụ uy hiếp đe dọa thật ra cũng vừa vặn cho cô một cái cớ hoàn hảo để chia tay mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui