Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, lần này cô không nói thêm gì nữa, xem như chấp nhận thuận theo ý anh.
Thế nhưng còn cô vẫn cảm thấy lo lắng về Dương Tầm Chiêu.
Cô thật sự không đoán được sau khi Dương Tầm Chiêu biết chuyện của hai bé thì anh sẽ làm như thế nào.
"Em đã đồng ý rồi, giờ anh sẽ đưa em tới chỗ ba mẹ anh, anh sẽ đi giải quyết chuyện đó ngay." Lúc này thì Đường Lăng có vẻ hào hứng vô cùng, bây giờ anh thật sự rất sốt ruột muốn gặp hai bé ngay, nhưng Đường Lăng cũng biết có Đường Bách Khiêm ở đó, việc anh muốn đón được hai bé về cũng sẽ không dễ dàng gì.
"Tạm thời cứ giấu thân phận của tôi đã, kể cả bên phía ba anh luôn, như vậy mới không ảnh hưởng đến truyện về vụ án." Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ, nếu bây giờ mà nói thân phận của cô ra thì rất có thể việc phá án sẽ bị ảnh hưởng bởi những tình cảm cá nhân.
Hơn nữa lúc này cô lại càng không thể để người nhà họ Cố biết về thân phận của mình được, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ ra sức chèn ép cô.
"Được rồi, anh hiểu ý em rồi, vốn anh định đợi sau khi kết thúc vụ án này rồi mới công khai thân phận của em, đến lúc đó coi như tạo cho mọi người một điều bất ngờ vui vẻ." Đường Lăng cũng hiểu ý cô, vậy nên anh cũng đồng ý một cách dứt khoát.
"Chuyện tôi đi phá án tốt nhất cũng đừng để nhà họ Cố biết." Hàn Nhã Thanh khẽ híp mắt, vụ án này đã khó giải quyết, nhà họ Cố lại càng khó chơi hơn.
Cho nên nhất định không thể để cho bọn họ biết chuyện cô là người nhà họ Đường, cũng không thể để bọn họ biết cô là một nhà tâm lý học tội phạm.
"Ừ, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa." Đường Lăng gật đầu trả lời, cô đúng là suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo thật.
Đường Lăng đưa cô đến khu nhà mà ba mẹ anh ta đang ở.
Anh ta đậu xe trong khu nhà, tự mình mở của xe cho Hàn Nhã Thanh rồi đưa cô vào trong nhà.
Khu nhà này tập trung thành một cụm, tường rào lại thấp, cho nên chuyện Đường Lăng đưa Hàn Nhã Thanh về có rất nhiều người đã trông thấy.
Lúc này trên khuôn mặt Hàn Nhã Thanh vẫn đang mang lớp trang điểm như mọi khi, vậy nên trông cô vẫn có vẻ rất xấu xí, chẳng qua là vì mọi người đang đứng khá xa nên không thấy rõ được.
Mọi người đều đoán rằng có lẽ Đường Lăng đang đưa người yêu về ra mắt ba mẹ.
Người nhà họ Cố tất nhiên cũng đã trông thấy, nhưng vì chuyện này cũng bình thường thôi nên bọn họ cũng không để ý gì.
Đường Lăng và Đường Vân Thành nói Hàn Nhã Thanh tới đây để hỗ trợ điều tra, ngoài ra cũng không nói thêm gì.
Bởi vì Hàn Nhã Thanh đã từng tới nhà họ Cố rồi, trong nhà họ cũng có vài người từng trông thấy cô, cũng đã biết tới cái tên Hàn Nhã Thanh này, thế nên lúc này Hàn Nhã Thanh sửa luôn cả tên họ của mình, cô dùng tên của mẹ là Đường Thúy Nhi.
Thật ra lúc trước khi mẹ còn ở nhà họ Đường thì có tên là Đường Vân Khuynh, sau khi mẹ tỉnh lại thì đã quên đi rất nhiều chuyện, chỉ nhớ rằng bản thân mình họ Đường, còn lờ mờ nhớ được chữ Thấm, cho nên từ đó bà vẫn luôn dùng cái tên Đường Thúy Nhi này.
Cho nên khi Đường Vân Thành nghe thấy cái tên Đường Thúy Nhi thì ông cũng không nghĩ gì nhiều.
Lúc Đường Vân Thành nhìn về phía Hàn Nhã Thanh thì ông hơi ngây ra một chốc, cô bé kia trẻ như vậy sao?
Nhưng ông cũng biết rằng núi này cao còn có núi khác cao hơn, cũng không vì thế mà xem nhẹ năng lực của Hàn Nhã Thanh.
Phạm My vợ ông khi trông thấy cô thì cũng có vẻ rất nhiệt tình: "Cô bé này vừa nhìn là biết rất ngoan rồi, trông dễ thương thật đấy."
Hàn Nhã Thanh cũng nhận thấy thái độ của bà Đường khi nói ra câu này rất chân thành, không hề có chút gì dối trá, không phải bởi vì cô tới hỗ trợ Đường Vân Thành điều tra nên cố ý lấy lòng cô.
"Ngoan?" Đường Lăng nhìn thoáng qua Hàn Nhã Thanh, nụ cười trên môi cũng rõ rệt hơn, anh đã điều tra qua lý lịch của cô, Hàn Nhã Thanh lúc nhỏ còn nghịch hơn cả con trai, thật sự không phải kiểu ngoan ngoãn gì.
Phạm My trông thấy nét cười trên khuôn mặt Đường Lăng khi anh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, bà ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh lại càng có vẻ nhiệt tình hơn.
Con trai bà trước nay chưa từng cười với cô gái nào, đây là lần đầu tiên.
"Ba, ba hãy đưa tất hết tất cả mọi tài liệu về vụ án này cho Thúy Nhi đi, để cô ấy hiểu qua mọi chuyện đã." Đường Lăng cũng không nhận ra sự khác thường của mẹ, lúc này mọi quan tâm của anh đều đang hướng về vụ án.
"Được, có điều số tài liệu này hơi nhiều, muốn xem xong thì sẽ mất thời gian khoảng vài ngày, hay bây giờ ba nói qua về những điểm quan trọng cho cô bé biết nhé." Bây giờ mọi chuyện rất gấp rút, Đường Vân Thành nghĩ mấy ngày cuối cùng này có khi còn không đủ để cô đọc hết tài liệu chứ nói gì đến phá án.
"Ba, những điểm quan trọng với ba chưa chắc đã quan trọng với cô ấy, vậy nên ba cứ đưa hết tài liệu cho cô ấy là được, còn những chuyện khác ba không cần phải để tâm." Đường Lăng hiểu ý ông, nhưng anh lo rằng ông sẽ không thể nói lại đầy đủ được.
Hơn nữa những điều mà ông cho rằng quan trọng chưa chắc đã là quan trọng đối với Hàn Nhã Thanh.
Thật ra thì vụ án này phân cho ông ấy vốn cũng có chút khiên cưỡng, ông đúng là giỏi thật, nhưng lại không quá am hiểu về việc điều tra phá án, đều do bọn người nhà họ Cố kia ức hiếp người khác.
"Được rồi." Đường Vân Thành lẳng lặng thở dài, dù sao ông cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào đó, giờ đây ông cũng không dám trông mong gì nhiều.
Hàn Nhã Thanh vẫn im lặng ngồi đó, Đường Vân Thành nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt ông có đôi chút băn khoăn, song cũng không nói gì thêm.
Ngay sau đó thì Đường Lăng cũng đi khỏi đây, vì anh cần phải đi đón hai bé về.
Nhưng Đường Lăng vẫn quay về nhà tổ nhà họ Đường trước.
"Lăng à, con đã về rồi sao?" Bà cụ Đường nhìn thấy Đường Lăng thì có vẻ vui tươi hơn hẳn: "Bà kêu thím Lưu làm cơm trưa rồi, làm món mà con thích nhất..."
"Bà nội, không cần đâu, con chỉ về để lấy đồ thôi, bây giờ con phải đi ngay rồi." Đường Lăng mau chóng cắt ngang lời bà.
Nụ cười trên khuôn mặt bà cụ Đường thoáng chốc tan biến: "Mấy đứa nhỏ này hiếm lắm mới về nhà được một lần, mà lần về hiếm hoi này đến cả cơm cũng không ăn, cứ thế vội vàng bỏ đi, bận rộn đến mức đó sao?"
"Công việc của thằng bé rất bận, có đôi lúc nó buộc phải như vậy thôi, bà đừng cằn nhằn nó mãi thế." Ông cụ Đường cũng biết bà cụ nhớ cháu nội, nhưng thân phận địa vị của anh như thế, thật sự có nhiều khi không thể làm theo ý mình muốn được.
"Tôi không cằn nhằn thằng bé, vậy cằn nhằn ông được không?" Bà cụ Đường xoay người lại trừng mắt nhìn ông Đường. Đường Lăng vẫn cười cười bước lên trên lầu.
"Ai da, không biết con bé Thanh Thanh bây giờ sao rồi? Thật là nhớ con bé đấy quá." Bà cụ Đường đang đứng sau anh lại lầm bầm một câu.
Bước chân của Đường Lăng chợt dừng lại, anh vội quay người lại nhìn về phía bà cụ: "Bà nội, bà vừa nói tới ai đó?"
Vừa nãy anh có nghe lầm không? Bà nội nói nhớ Thanh Thanh?
Bà nội biết Thanh Thanh sao? Người mà bà nói có phải là Hàn Nhã Thanh không?
Chuyện Thanh Thanh là người nhà họ đường bây giờ chỉ có mình anh biết thôi, bà nỗi không thể nào biết chuyện được.
"Bà nói con bé Thanh Thanh đó, Hàn Nhã Thanh, đúng rồi, Thanh Thanh nói con bé có quen con, bà vốn muốn dắt con bé về làm vợ con, nhưng con bé lại nói con sẽ không cưới nó..." Bà cụ Đường thấy Đường Lăng hỏi thì cũng không nghĩ gì nhiều mà trả lời anh.
"Con bé Thanh Thanh ấy tốt như vậy, sao con lại không cưới con bé đi, con cũng đã lớn rồi, hay để bà..." Bà cụ Đường nhìn Đường Lăng rồi nói, giọng điệu vô cũng nghiêm túc.
- ----
Quà noel cho các chế.