Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Giống như những giấc mơ bình thường của ông ông sợ đây cũng là một giấc mơ, thức giấc thì không còn cái gì nữa.

Thẳng cho đến khi ông nghe được tiếng gọi cậu của Hàn Nhã Thanh, ông mới hơi tỉnh táo lại, trong mơ sẽ không có người nào gọi ông là cậu.

Cho nên đây không phải là mơ, đây là sự thật.

Nghe thấy tiếng gọi cậu của Hàn Nhã Thanh, nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt của Đường Vân Thành, ông hơi nghiêng đầu qua che giấu nó.

“Hả? Ai ai.” Phạm My nghe thấy tiếng gọi của Hàn Nhã Thanh, sau khi lấy lại tinh thần thì liên tục kêu lên, trong lúc nhất thời mắt của bà cũng ẩm ướt.

“Con, con thật sự là con gái của Thúy Nhi, thật sự là con gái của Thúy Nhi.” Trong lúc nhất thời, Phạm My cũng không hình dung được tâm trạng vào giờ khắc này của mình.

“Chồng ơi, chồng ơi, chúng ta đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi, tìm được con gái của Thúy Nhi rồi.” Phạm My biết năm đó vì tìm Thúy Nhi mà Đường Vân Thành đã mất bao nhiêu tâm huyết, nhưng mà lại không có kết quả, sau đó mặc dù đã từ bỏ rồi, nhưng mà bà từng nhìn thấy Đường Vân Thành cầm tấm ảnh chụp khi còn bé của Đường Thúy Nhi mà ngồi khóc ở trong phòng.

“Cái thằng nhóc thối kia, chắc chắn là nó đã biết từ lâu rồi, vậy mà còn giấu diếm chúng ta.” Sau khi Đường Vân Thành lấy lại tinh thần, nghĩ đến Đường Lăng chắc chắn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng mà vẫn không chịu nói ra, trong lòng không nhịn được mà thấy tức giận.

“Con cũng đã sớm biết rồi đúng không, cũng kết hợp với nó giấu diếm bọn ta.” Đường Vân Thành nhìn Hàn Nhã Thanh, trong giọng nói nháy mắt đã nhẹ đi không ít.

“Cậu, con xin lỗi, chúng con là bởi vì đề phòng có người khác quấy rối.” Hàn Nhã Thanh liên tục giải thích.

“Vậy thì cũng không cần phải giấu diếm bọn ta.” Đường Vân Thành nghĩ đến người thân của mình đang ở bên cạnh của mình, vậy mà ông vẫn luôn không biết, trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu.

“Đây chính là chuyện tốt, là chuyện tốt nhất trên đời, ông đừng có nói con nữa.” Phạm My liên tục che chở, lúc trước bà che chở cho Hàn Nhã Thanh, hiện tại càng có lý do che chở thêm, dù gì bà cũng là mợ.

“Ba mẹ mà biết, không biết là bọn họ sẽ vui mừng như thế nào đâu.” Phạm My lôi kéo tay của Hàn Nhã Thanh, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần nghẹn ngào, bà lập tức nhớ đến một điểm rất quan trọng: “Đúng rồi, ba mẹ còn chưa biết chuyện này đâu ha?”

“Đi thôi.” Đường Vân Thành ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần thì trực tiếp kéo Hàn Nhã Thanh muốn đi ra ngoài.

“Ông làm cái gì vậy, đi đâu vậy?” Phạm My hoảng sợ, bà gả cho Đường Vân Thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vân Thành làm việc xúc động lỗ mãng giống như là ông già không hiểu chuyện.

“Về nhà cổ.” Đường Vân Thành nhanh chóng trả lời một câu, trực tiếp lôi kéo Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi cửa, thậm chí cũng không cho Hàn Nhã Thanh bất cứ một cơ hội để nói chuyện.

Thậm chí cũng không chờ đợi Phạm My.

“Lão Đường, ông đang làm cái gì vậy, đây là con gái nhà ai đây, dáng dấp thật là xinh đẹp.” Bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp con dâu Ngô ở ngoài cửa.

“Là người nhà họ Đường chúng tôi.” Khóe môi Đường Vân Thành hơi cong lên, cực kỳ đắc ý, sảng khoái mà trả lời một câu.

Phạm My đang đi theo sát ở phía sau, hơi giật giật khóe môi, xem ông đắc ý thành cái dạng gì.

Con dâu Ngô sửng sốt, một mặt kinh ngạc, còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, chỉ là Đường Vân Thành đã lôi kéo Hàn Nhã Thanh nhanh chân rời đi.

Con dâu Ngô quay đầu lại là nhìn thấy được Phạm My, nhịn không được mà xẹp miệng nói: “Ôi chào, cậu Đường muốn kết hôn hả, nhưng mà lão Đường lôi kéo tay con gái nhà người ta giống như vậy không thích hợp đâu nhỉ?”

“Sao có thể không thích hợp được, ông đây là cậu của con bé, là cậu ruột đó.” Đường Vân Thành đang đi ở phía trước lại dừng bước lại, quay đầu lại nhìn con dâu Ngô một chút, sau đó rất bá đạo mà hét lên một tiếng.

Hàn Nhã Thanh ngẩn người, lập tức cười khẽ, cô đột nhiên phát hiện cậu của mình thật là đáng yêu.

Khóe môi của Phạm My lại nhịn không được mà kéo ra một lần nữa, hôm nay người này đã trở thành Đường ba tuổi, thật là ngây thơ.

“Bà Đường, chuyện này sao có thể được chứ?” Con dâu nhà họ ngô lập tức mộng mị, đâu có nghe thấy ông Đường có chị em gái gì đâu, sao lại được làm cậu chứ?

“Giống như lão Đường đã nói, tôi là mợ của con bé, con bé là người nhà họ Đường của chúng tôi, Đường Thấm Nhi. Đường Thấm Nhi là nhà tâm lý học tội phạm, vừa giải quyết được vụ án mới.” Phạm My cảm thấy Đường Vân Thành đắc ý, nhưng mà bà còn càng đắc ý hơn so với Đường Vân Thành.

Hiện tại tất cả đều đã phơi bày rồi, nói sớm thì cũng tốt hơn thôi, miễn để mọi người đồn thổi lung tung.

Sau khi Phạm My nói xong lời này, ưỡn ngực, ngửa đầu, giống như là một con khổng tước kiêu ngạo rời đi.

Sau đó trôi qua không bao lâu, toàn bộ những người ở trong khu này đều biết chuyện này, biết Đường Thấm Nhi là cháu gái của Đường Vân Thành, biết Đường Thấm Nhi chuyên gia tâm lý học tội phạm phá được án lớn chính là người của nhà họ Đường.

Sau khi người nhà họ Cố nhận được tin tức, bọn họ càng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Vụ án lần này đã được giải quyết, năm trong số chín người của tổ chức khủng bố đã bị tiêu diệt tại chỗ, bốn người còn lại thì bị bắt sống và không ai trong số họ trốn thoát được. Lúc nhà họ Cố nhận được tin tức, bọn họ đã đủ khiếp sợ lắm rồi, mà biết được Cố Chính Liên không nghe theo chỉ huy làm cho những người khác trong gia tộc phải bỏ mạng, giờ phút này bầu không khí ở nhà họ Cố vô cùng ngột ngạt, bây giờ đã nghe thấy được tin tức này, trong lúc nhất thời ai cũng sợ xanh mặt.

Lần này đã phá được án, trực tiếp chấn động đến đại nhân Viên, có thể nói lần này nhà họ Đường hoàn toàn nhận được lợi thế, thậm chí có thể nói là một bước lên mây.

Hiện tại nhà họ Đường có thêm một người lợi hại như vậy, vậy sau này càng khó đối phó hơn nữa.

Lúc sắp đến nhà cổ nhà họ Đường, Đường Vân Thành nhận được cuộc điện thoại của đại nhân Viên, đại nhân Viên kêu ông tới, đương nhiên chắc chắn là để khen thưởng cái gì đó

“Ở chỗ của tôi còn có chút việc gấp cực kỳ, cực kỳ quan trọng, cho nên có thể chờ đến ngày mai mới đi đến được hay không.” Đường Vân Thành nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, ý từ chối có thể nói là rất rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh liền giật mình, Đường Vân Thành vậy mà vì cô lại từ chối đại nhân Viên, thật ra thì bây giờ cô hoàn toàn có thể tự mình trở về, hơn nữa bây giờ cũng còn có Phạm My đang đi cùng với cô.

Đại nhân Viên ngẩn người, lập tức cười khẽ: “Được rồi được rồi, nhưng mà rốt cuộc là ông có chuyện lớn gì vậy?”

“Ở trong điện thoại không thể nói rõ ràng được đâu, ông sẽ biết rất nhanh thôi.” Đường Vân Thành nhìn thấy đã bước vào cửa nhà họ Đường, ông cũng không giải thích cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

“Chồng ơi, ông nói xem bây giờ để ba mẹ nhìn thấy Nhã Thanh, không biết sẽ vui mừng đến cái dạng gì, ba mẹ lớn tuổi rồi, ông nói xem có thể...” Phạm My lo lắng hai người già nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì sẽ rất vui vẻ, quá kích động, sợ là sẽ xảy ra chuyện.

“Để tôi đi vào trước, trước tiên để mấp mé với ba mẹ, bà dẫn theo con bé đi vào chậm một chút.” Đường Vân Thành cũng thấy có thể là như vậy, cho nên ông cảm giác cần phải đi vào trước để nói chuyện với hai người già.

Tránh cho việc quá đột ngột, quá kích động!

“Ủa sao con lại trở lại rồi, nghe nói nhiệm vụ rất thuận lợi mà, nhưng mà lúc này con chạy đến đây để làm cái gì đây?” Ông cụ Đường nhìn thấy Đường Vân Thành, rõ ràng là cảm thấy bất ngờ, nhưng mà đương nhiên cũng rất vui, bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành rất thuận lợi.

“Ba, mẹ, con có một chuyện muốn nói cho hai người, hai người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Đường Vân Thành nhìn về phía hai cụ, cố gắng suy nghĩ phải dùng từ như thế nào mới thích hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui