Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Nhưng mà Dương Tầm Chiêu ngẫm nghĩ, trước đó không lâu ông cụ và bà cụ mới đi tìm cô, cô lúc đó đang sắm vai Hàn Nhã Thanh, vì vậy, chắc hẳn bây giờ cô đang ở tại nhà lớn của nhà họ Hàn.

Dương Tầm Chiêu ra khỏi công ty, lái xe đến nhà họ Hàn.

Bên trong nhà lớn của nhà họ Hàn, lúc này Hàn Nhã Thanh đang ngủ say sưa trên tầng, hồn nhiên không biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài.

Sau khi Hàn Nhã Thanh lên tầng, Lưu Vũ và Hàn Trung Dung rời đi, mưu đồ bí mật chuyện lớn của bọn họ.

Hàn Chí Long không đợi nổi ở trong nhà, vội vàng đi tìm đám bạn xấu kia của anh ta.

Khi Hàn Nghiên Nghiên nhìn thấy video liên quan đến Hàn Nhã Thanh kia, cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bôi xấu Hàn Nhã Thanh, vì vậy, cô ta trở về phòng, ‘vạch trần’ rất nhiều tin tức liên quan đến Hàn Nhã Thanh, lúc này Hàn Nghiên Nghiên đang ở trong phòng vắt óc suy tính xem còn có thể đăng cái gì nữa...

Khi Dương Tầm Chiêu đi vào nhà lớn của nhà họ Hàn, cũng chỉ có một mình quản gia ở dưới nhà.

“Ngài Dương, sao ngài lại đến đây?” Lần trước Dương Tầm Chiêu đến nhà họ Hàn, quản gia biết anh, chỉ là lúc này thấy một mình anh đột nhiên đến đây, vẫn hơi bất ngờ.

“Ngài Dương muốn tìm ông chủ? Hay là cô cả?” Lời nói của quản gia vô cùng đúng mực.

“Tôi tìm Thanh Thanh.” Dương Tầm Chiêu liếc nhìn quản gia, khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Quản gia sững lại, mọi người đều nói cậu ba Dương lạnh lùng vô tình, giống như Diêm Vương mặt lạnh, sao thoạt nhìn lại vẫn dịu dàng vậy chứ.

“Cô cả đang nghỉ ngơi trong phòng trên tầng, tôi đi mời cô cả xuống.” Quản gia cũng không hỏi nhiều, muốn đi lên tầng gọi Hàn Nhã Thanh.

“Không cần, tự tôi đi lên.” Chỉ là, Dương Tầm Chiêu lại đi lên tầng trước ông ta, nhưng mới đi được hai bước anh đã dừng lại: “Là gian phòng nào?”

Bình thường Hàn Nhã Thanh rất ít khi ở tại nhà họ Hàn, mà tổng cộng anh mới đến một lần, cũng không vào phòng cô, vì vậy anh không biết đâu là phòng của cô.

“Lên tầng, là phòng thứ ba bên phải.” Lúc này quản gia ngẩn ra, vẫn chưa lấy lại tinh thần, trả lời theo bản năng.

Sau đó Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đi lên.

Sau khi lấy lại tinh thần, đôi mắt quản gia vô thức lóe lên, lúc này cô cả đang nghỉ ngơi...

Bây giờ cô cả đang nghỉ ngơi đấy, cậu ba Dương cứ đi đến phòng cô cả như vậy? Thích hợp sao?

Dường như không được thích hợp cho lắm? Nhưng vì sao cậu ba Dương không cảm thấy là không thích hợp chứ? Hơn nữa còn tự nhiên như vậy, thậm chí còn cho là đương nhiên nữa?

Quản gia đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Quản gia sợ hãi, mí mắt giật giật, cô cả đang nghỉ ngơi đấy, lỡ như quần áo không chỉnh tề? Lỡ như...

Nhưng rõ ràng bây giờ quản gia nghĩ những điều này thì đã muộn rồi, bởi vì cậu ba Dương đã tiến vào phòng của cô cả nhà ông ta, còn đóng cửa phòng lại.

Mí mắt quản gia lại giật giật thêm mấy cái, còn vô thức nuốt nước miếng.

Trong phòng, Hàn Nhã Thanh đang ngủ say sưa, Dương Tầm Chiêu bước vào, cô cũng không nghe thấy.

Dương Tầm Chiêu đi đến, ngồi bên cạnh cô, thấy cô mệt mỏi như vậy, vốn dĩ anh không muốn đánh thức cô, nhưng nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như thế, nhìn thấy cánh môi đỏ tươi ướt át của cô, cuối cùng anh vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.

Vốn nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái, nhưng vừa chạm vào môi cô, anh không cách nào khống chế bản thân, nụ hôn của anh không nhịn được mà xâm nhập ngày càng sâu hơn, từ hôn khẽ đến hôn sâu, từ nhẹ nhàng chậm rãi đến mạnh mẽ dữ dội.

Hàn Nhã Thanh bị anh hôn tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Anh có thể cho em ngủ ngon một giấc không?”

Cô cũng không muốn hỏi anh vì sao xuất hiện trong phòng cô, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này, thật ra cũng không ôm hi vọng gì, cô hiểu rõ anh, dưới tình huống như bây giờ, anh có thể cho cô ngủ một giấc thật ngon? Đó chắc chắn là không thể nào.

Nhưng bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ, Hàn Nhã Thanh nhắm mắt lại, quyết định không để ý đến anh, ngủ tiếp.

Nhưng mà, khiến Hàn Nhã Thanh không ngờ là, cậu ba Dương đột nhiên trở nên yên tĩnh, đặc biệt thành thật, thành thật đến mức khiến Hàn Nhã Thanh nghi ngờ người đàn ông này không phải là Dương Tầm Chiêu.

“Thanh Thanh, xin lỗi, để em phải chịu oan ức rồi.” Dương Tầm Chiêu dán mặt ở bên tai cô, giọng nói kia rất nhẹ, rất chậm, nhưng Hàn Nhã Thanh lại nghe đặc biệt rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, cậu ba Dương nói xin lỗi? Đây quả thật là lần đầu tiên trước giờ chưa từng có?

Không đúng, vì sao anh muốn nói xin lỗi cô?

Khiến cho cô chịu oan ức? Chuyện gì khiến cô chịu oan ức?

“Thanh Thanh, cám ơn em đã không đồng ý.” Hàn Nhã Thanh còn đang nghi ngờ, lại nghe thấy giọng nói Dương Tầm Chiêu chậm rãi truyền vào trong tai mình.

“Anh đang nói chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương đến tìm em?” Trước giờ Hàn Nhã Thanh vẫn rất thông minh, mặc dù lời anh nói lập lờ nước đôi, nhưng sau khi kết nối lại với nhau, Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ anh đang nói đến cái gì.

“Ừ, cám ơn em không đồng ý bọn họ.” Dương Tầm Chiêu vẫn không ngẩng đầu, chỉ hôn mạnh một cái lên cổ cô, nghe ra được kích động trong giọng nói của anh, cũng nghe ra được vui mừng trong tâm trạng lúc này của anh.

“Nhưng mà, em đồng ý với bọn họ rồi.” Hai mắt Hàn Nhã Thanh lóe sáng, trên mặt cũng tăng thêm nét nghi ngờ, rõ ràng lúc ấy cô đồng ý với ông cụ Dương rồi.

Dựa vào tác phong của ông cụ Dương, cô đồng ý, ông cụ Dương không thể nào nói với Dương Tầm Chiêu là cô không đồng ý, nói như vậy ông cụ Dương cũng không có lợi ích gì.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ngay sau đó, cơ thể Dương Tầm Chiêu đột nhiên cứng đờ, môi anh rơi lên trên cổ cô, giống như bị ấn nút tạm dừng, không hề nhúc nhích, anh nghe thấy lời cô nói, nghe thấy rất rõ ràng, nhưng giờ phút này anh thật sự hi vọng mình không nghe thấy.

Cô nói, cô đồng ý rồi? Đồng ý chia tay với anh?

Mặc dù thế này không giống như trong video, nhưng anh biết lời cô nói chắc chắn là thật, bởi vì anh biết, cho đến bây giờ cô sẽ không nói dối anh.

Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu thất vọng, trái tim của anh dường như bỗng dưng bị cái gì đâm trúng, đau đến mức khiến toàn thân anh không còn sức lực.

Một lát sau, Dương Tầm Chiêu mới ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi anh khẽ cử động, chậm rãi gằn từng chữ từng chữ: “Em nói, em đồng ý với bọn họ rồi sao?”

Khi anh nói mấy lời đó, trong giọng nói mang theo run rẩy, anh biết từ trước đến giờ cô luôn là người giữ đúng lời hứa, nếu cô thật sự đồng ý, chắc chắn sẽ làm được.

Giống như lúc trước anh ký hợp đồng với cô vậy, lúc đó cô đồng ý giúp anh lấy được cổ phần của Dương Thị, cô đã thật sự làm được.

Vì vậy, giờ phút này anh càng lo lắng hơn, thậm chí còn có sợ hãi.

“Đúng vậy, em đồng ý với bọn họ rồi.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật đầu, cô cảm thấy việc này rất kỳ lạ: “Là ai nói với anh rằng em không đồng ý?”

Dương Tầm Chiêu liếc nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, đôi tay càng ngày càng nắm chặt, anh cảm thấy trái tim của mình tựa như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt lạnh lẽo đến cực hạn.

Cô nói cô đồng ý rồi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui