Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Bé Hạo đã dậy rồi, quần áo đã mặc xong, gấp chăn bông, thu dọn đồ đạc, lúc này ngồi ở trên giường cũng chưa đi ra ngoài, hiển nhiên là đang đợi cô.

Đường Vũ Kỳ đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh đối với bé Hạo càng thêm tội lỗi.

“Mẹ về sớm thế.” Đường Minh Hạo nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hiển nhiên có chút nặng nề, những lời này không phải là thật.

“Ừm, rất sớm, bé con dậy cũng rất sớm mà.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, mỉm cười đi đến chỗ bé Hạo, những lời này nghe ra vô cùng chân thành.

Bé Hạo chớp mắt, rồi lại chớp mắt, nhìn mẹ mình đầy hoài nghi, mẹ cậu trở nên mặt dày như vậy từ khi nào thế?

Cô cả đêm không về mà còn không biết xấu hổ nói mình về sớm?

“Nghe nói đêm qua mẹ đi cứu Dương Tầm Chiêu? Cứu cả đêm?” Đường Minh Hạo hiển nhiên là không muốn bị Hàn Nhã Thanh lừa như vậy, cho nên lần này nói thẳng.

Không có quanh co lòng vòng như vừa rồi.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, trong lòng lại bắt đầu áy náy, cô gật đầu, nhưng cô không nói gì, thật sự rất khó để có thể nói với Đường Minh Hạo.

“Dương Tầm Chiêu bị lửa thiêu? Bị nhấn chìm? Hay bị gió cuốn đi?” Khuôn mặt bé Hạo lại trở nên nặng nề, xem ra là càng khó chịu hơn.

Cậu vừa nói ngày mai sẽ kiểm tra Dương Tầm Chiêu, mẹ cậu nói rõ ràng là sẽ ủng hộ cậu, nhưng đêm qua, mẹ cậu lại chạy đến nhà Dương Tầm Chiêu, ngủ với Dương Tầm Chiêu cả đêm.

Mẹ chạy đến ngủ với Dương Tầm Chiêu cả đêm, mẹ còn có thể ủng hộ cậu sao?

Ngủ thì ngủ thôi, còn nói đến cứu người cái gì?

Dương Tầm Chiêu xảy ra chuyện gì? Cần cô cứu sao?

“Hửm?” Hàn Nhã Thanh nghe lời Đường Minh Hạo nói, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Còn nghiêm trọng hơn thế này nữa.”

Hàn Nhã Thanh thực sự cảm thấy tình hình đêm qua còn tệ hơn thế này.

Đối với Dương Tầm Chiêu, đốt cháy hay lũ lụt chẳng là gì cả!

Đường Minh Hạo nhìn cô, khóe môi mím chặt, không lên tiếng, trực tiếp nhảy xuống giường, sau đó đi ra ngoài.

Lúc này Đường Minh Hạo không muốn nói chuyện với cô nữa! Cậu cảm thấy người mẹ hiện tại đã trở nên tồi tệ rồi.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, thật là tức giận sao? Không muốn quan tâm đến cô sao?

Hàn Nhã Thanh vừa muốn gọi cậu, lúc này, bé Kỳ đã rửa mặt sạch sẽ bước ra, vừa nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Mẹ, mẹ về rồi, mẹ đã cứu được ba chưa?”

Đường Vũ Kỳ vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, cười đến phi thường vui vẻ!

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh ngồi xổm xuống, ôm bé Kỳ vào lòng, hôn mạnh lên mặt cô bé, vẫn là bé Kỳ nhà cô khéo hiểu lòng người.

Đường Minh Hạo đi tới cửa thì dừng lại, quay người lại, nhìn Đường Vũ Kỳ, trầm giọng chửi rủa: “Đồ ngốc.”

Chỉ có đứa em gái khờ khạo mới bị mẹ lừa.

“Anh ơi, anh gọi em là đồ ngốc sao?” Khi Đường Vũ Kỳ nghe thấy câu nói của Đường Minh Hạo, cô bé ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi môi đỏ hơi nhếch lên.

“Còn ai khác ngoài em?” Đường Minh Hạo nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đang dựa chặt trong vòng tay của mẹ mình, miệng cậu mím chặt.

Cậu bỗng cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi rồi.

Dương Tầm Chiêu nói anh ghét trẻ con, không thích trẻ con, vậy mà tối hôm qua mẹ cậu lại đi ngủ với Dương Tầm Chiêu, cậu sẽ không quan tâm đến cô nữa.

“Đường Minh Hạo, nói chuyện được không?” Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết cậu đang giận.

“Con không nói chuyện với mẹ.” Nhưng mà, Đường Minh Hạo lúc này đương nhiên là thật sự tức giận, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài.

“Mẹ, anh trai sao vậy?” Bé Kỳ cảm thấy anh trai mình có gì đó không ổn.

“Anh trai ghen.” Hàn Nhã Thanh không khỏi nở nụ cười khi nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đường Minh Hạo, dáng vẻ của bé Hạo đang ghen tị vừa rồi trông có chút giống với Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh nghĩ, một lát cô vẫn nên nói chuyện với bé Hạo. Cô hiểu cảm giác của Đường Minh Hạo, hôm qua cô đã chính tai nghe Dương Tầm Chiêu nhận xét, tối hôm qua cô lại đi tìm anh, qua đêm không thấy về, bé Hạo đang rất căng thẳng.

“Ghen? Anh trai ghen cái gì?” Bé Kỳ chưa từng rối rắm về vấn đề này, nhiệm vụ hàng ngày của cô bé là ăn uống đầy đủ, sau đó lại trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp và đáng yêu.

Hàn Nhã Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Đi, chúng ta đi xuống tìm anh trai, có thể hỏi anh trai.”

Bé Hạo đang cáu, cho nên cô muốn an ủi cậu.

Hàn Nhã Thanh giúp Đường Vũ Kỳ sửa sang lại một chút, sau đó dẫn Đường Vũ Kỳ xuống lầu.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường đã về rồi, họ đang ngồi ở đại sảnh, Phạm My cũng ở đó, bé Hạo thì ngồi yên lặng trên ghế sô pha.

Lúc này, trong đại sảnh có rất nhiều người, nhưng lại hết sức yên tĩnh.

Khi vài người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi xuống lầu, sắc mặt của họ rõ ràng có chút khác biệt, Phạm My nhanh chóng cất điện thoại di động đi, bé Hạo cũng chậm rãi cất điện thoại di động.

Hàn Nhã Thanh luôn là người rất tinh ý nên đương nhiên nhận ra điều kỳ lạ, lông mày khẽ cau lại, có chuyện gì sao?

Sao cô lại cảm thấy họ đang giấu cô điều gì đó?

“Nhã Thanh, cháu dậy rồi, đúng lúc, xuống ăn sáng đi.” Phạm My đứng lên, nhiệt tình chào đón Hàn Nhã Thanh.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, vừa rồi Phạm My rõ ràng là chạm mặt cô từ bên ngoài bước vào, biết cô đã dậy từ sớm rồi mà?

Chuyện này hơi lạ!

Hơn nữa, bây giờ cô đang ôm Đường Vũ Kỳ, không phải sự chú ý của Phạm My đặt ở trên người Vũ Kỳ sao?

Từ khi hai đứa bé trở về, sự chú ý của mọi người trong nhà sẽ luôn đổ dồn vào hai đứa bé, Hàn Nhã Thanh đã quen với việc này, cho nên phản ứng của Phạm My hôm nay thực sự không đúng lắm.

“Đúng, đúng, Nhã Thanh mau xuống ăn sáng đi.” Bà cụ Đường cũng đứng dậy, dường như lúc này bà cụ Đường cũng dồn hết sự chú ý vào cô.

Chuyện này không bình thường, rất bất thường!

“Gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến bọn họ giấu diếm cô như thế?

“Không có, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cháu xuống ăn sáng trước đi.” Bà cụ Đường mỉm cười, giả vờ hoàn toàn không sao, nhưng ánh mắt né tránh của bà đã phản bội bà!

“Bà, ông cố, bà cố.” Đường Vũ Kỳ chạy xuống lầu, ngọt ngào kêu một tiếng, chạy tới trước mặt bà cụ Đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui