Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Nhất thời, thân thể Cổ Doanh Doanh run lên như lá rụng, không thể khống chế được.

Cổ Linh Linh sững sờ, quên cả phản ứng.

Hàn Nhã Thanh không thèm để ý đến Cổ Doanh Doanh, mà nhìn về phía Cổ Linh Linh, nhẹ giọng cười nói: "Cô hai Cổ còn nhớ vụ cá cược trước kia của chúng ta không? Tôi sẽ cho người tới lấy tiền đặt cược."

Mọi người vây xem cũng nhớ tới vụ cá cược lúc trước giữa Cổ Linh Linh và Hàn Nhã Thanh, nói là người nào thua sẽ phải ăn shit, lời này là chính Cổ Linh Linh nói ra, Cổ Linh Linh đây là gậy ông đập lưng ông.

Cổ Linh Linh bị dọa cho hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Hàn Nhã Thanh không buồn để ý tới bọn họ nữa, quay người rời đi.

Tư Đồ Không cũng rời đi cùng cô.

"Tiểu Ảnh bé bỏng nhà tôi đâu rồi?" Hàn Nhã Thanh nhìn Tư Đồ Không một chút, hỏi một câu, sau bữa tiệc ngày đó cô đã gọi điện thoại cho Liễu Ảnh, hỏi thăm quan hệ của cô ta và Tư Đồ Không.

Nhưng Liễu Ảnh trả lời rất ấp úng, hiển nhiên là không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng rất rõ ràng quan hệ giữa hai người này không đơn giản.

"Cái gì mà nhà cô, rõ ràng là nhà tôi." Tư Đồ Không lại nhìn cô một cái, bất mãn phản bác lại.

Hàn Nhã Thanh cau mày lại, quả nhiên quan hệ không đơn giản, đã biến thành của nhà anh ta rồi cơ đấy.

"Như vậy xin hỏi ngài Tư Đồ, Tiểu Ảnh nhà anh đang ở đâu vậy?" Hàn Nhã Thanh lại nghiêm túc hỏi một câu.

"Ở nhà chờ tôi chứ sao, vì chuyện phiền phức này của cô mà ảnh hưởng tới thời gian tốt đẹp của chúng tôi rồi đấy." Tư Đồ Không nhíu mày lại, nhìn có vẻ như đang bất mãn.

"Ai khiến anh tới đây?" Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên, trực tiếp lườm anh ta một cái, nói cứ như là cô mời anh ta tới vậy? Rõ ràng là chính anh ta muốn đến xem náo nhiệt.

Nhưng nghe anh ta nói như vậy, Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy yên tâm hơn, cô nhìn ra được anh ta rất quan tâm tới Tiểu Ảnh.nữ cường

Điện thoại của Hàn Nhã Thanh vang lên, Hàn Nhã Thanh lấy ra nhìn thoáng qua, ấn nút nghe điện thoại.

"Thanh Thanh, giải quyết xong chuyện chưa?" Giọng nói của Đường Lăng lập tức truyền tới, giống như mang theo vài phần cười khẽ.

"Ừm, giải quyết xong rồi, tiệm ngọc kia em..." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến tiệm ngọc kia đáng giá không ít tiền, cô cũng không thể đưa ra yêu cầu được.

"Tiệm ngọc kia cho em, em xem còn thích cái gì nữa không, anh cũng cho em hết." Đường Lăng hào phóng đến mức khiến cho người ta muốn cắn lưỡi, thật không hổ là anh trai quốc dân.

Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười, người đàn ông hào phóng với em gái mình như vậy, có lẽ trên đời này không tìm được người thứ hai đâu?

"Đường Lăng, sau này anh có thể không tìm bạn gái không?" Hàn Nhã Thanh cười trêu chọc một câu.

Anh trai không có bạn gái, có đồ tốt đều sẽ đưa cho em gái, ừm, chính là như vậy!!

"Nhóc con, sao lại nói như vậy chứ?" Đường Lăng ngẩn người, cũng không nhịn được cười: "Yên tâm, anh có bạn gái nhưng đồ của anh vẫn là của em."

"Anh, lời này của anh em không tin đâu." Ý cười trên mặt Hàn Nhã Thanh càng đậm thêm mấy phần: "Hơn nữa em sợ chị dâu sẽ đánh em."

"Chà, như vậy cũng rất vui mà đúng không?" Đầu bên kia điện thoại, Đường Lăng không nhịn được lắc đầu: "Đúng rồi, anh bảo Tiểu Hổ Tử qua đó rồi, em đưa chi phiếu cho Tiểu Hổ Tử là được."

"Được, em biết rồi." Hàn Nhã Thanh thấp giọng trả lời, cô đã từng gặp Tiểu Hổ Tử nên sẽ nhận ra anh ta.

Hàn Nhã Thanh làm xong chuyện Đường Lăng giao phó liền chạy về nhà họ Hàn, thuốc cô lấy giúp ông cụ vẫn còn đang ở trên xe.

Nhưng giờ phút này Hàn Nhã Thanh vẫn chưa biết có một âm mưu to lớn rất đáng sợ đang chờ cô ở nhà họ Hàn.

Cùng lúc đó, trong văn phòng của Dương Tầm Chiêu.

"Tổng giám đốc, chuyện anh dặn dò đã làm xong rồi." Đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào chính là người vừa mới đưa bản thỏa thuận cho Hàn Nhã Thanh.

"Ừm." Dương Tầm Chiêu đưa tay ra nhận lấy, mở ra, nhìn thấy phía trên không chỉ có chữ ký của Cổ Doanh Doanh và Cổ Linh Linh, mà còn có dấu vân tay của hai người bọn họ.

Dương Tầm Chiêu hơi cong môi lên, người phụ nữ của anh làm việc thật đúng là giọt nước cũng không lọt, ừm, rất rốt.cao h

Dương Tầm Chiêu đem bản thỏa thuận kia cất vào trong ngăn kéo, khóa lại.

Vốn anh đã có kế hoạch trước nhằm vào những chuyện ầm ĩ giữa nhà họ Cổ và nhà họ Dương ngày hôm nay, nhưng anh cũng không ngại có thêm một vài trò vui nữa, để chuyện này trở nên kích thích hơn một chút...

Từ sáng đến giờ, không ngừng tuôn ra tin tức có liên quan đến nhà họ Dương và nhà họ Cổ.

Nhà họ Cổ bên kia không nói đến, nhưng nhà họ Dương bên này thật đúng là rất náo nhiệt.

Đầu tiên vào sáng sớm, bà cụ Dương liền trực tiếp nói với phóng viên là hai nhà đã định hôn sự, sau này sẽ công bố.

Sau đó, ông cụ Dương cũng ra mặt, chứng thực việc này là thật.

Buổi trưa, bà cụ Dương và ông cụ Dương đồng thời nhận phỏng vấn của phóng viên, nói hôn sự giữa nhà họ Cổ và nhà họ Dương đã được quyết định, nhưng bọn họ vẫn không công bố ngày cưới.

Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng, đây là ông cụ và bà cụ đang muốn thăm dò anh, thăm dò thái độ của anh trước sau đó mới tiến hành bước kế tiếp.

Dương Tầm Chiêu xem những bài báo kia cũng chỉ lạnh lùng cười cười, cũng không hề ra mặt nói rõ, thậm chí một chút phản ứng cũng không có.

Anh đang chờ, chờ sau khi chuyện này được đẩy lên đến khi đạt được hiệu quả mà anh mong muốn mới ra tay, đến lúc đó, anh muốn đối phó không chỉ là ông cụ và bà cụ, không chỉ là nhà họ Cổ.

Người phụ nữ của anh bởi vì anh mà phải chịu nhiều ấm ức như vậy, món nợ này anh phải tính toán cho thật kỹ, lần này anh phải đòi lại cả gốc lẫn lãi.

Ở thành phố A ai cũng biết, cậu ba Dương không ra tay thì thôi, cậu ba Dương mà đã ra tay thì nhất định phải kẻ địch muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Chỉ có điều trước kia cậu ba Dương chưa từng dùng những thủ đoạn với người nhà, nên ông cụ Dương chưa được trải nghiệm một cách sâu sắc.

Nhà tổ của nhà họ Dương.

"Chúng ta đã tuyên bố với bên ngoài như vậy mà Tầm Chiêu vẫn không có chút phản ứng nào, đây có phải biểu thị rằng nó đã chấp nhận cuộc hôn nhân này hay không?" Quả thực trước đó ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn thăm dò Dương Tầm Chiêu, cho nên bọn họ vẫn luôn chờ đợi Dương Tầm Chiêu đáp lại.

"Xem ra người phụ nữ đêm qua thật sự không phải là Hàn Nhã Thanh." Bà cụ Dương hơi nheo mắt lại: "Nếu đã như vậy thì chuyện này cũng dễ làm rồi."

"Vậy chúng ta lập tức công bố ngày cưới của bọn họ với bên ngoài." Giờ phút này tâm tình của ông cụ Dương không tệ, thậm chí trên mặt còn mang theo mấy phần ý cười.

"Chờ thêm một chút." Nhưng Bà cụ Dương vẫn còn cảm thấy không quá yên tâm.

"Còn chờ cái gì nữa? Với tính cách của nó, không phản đối thì chính là đồng ý rồi, bà còn lo lắng cái gì nữa chứ?" Lông mày ông cụ Dương cau lại, rõ ràng giọng nói cũng đề cao mấy phần: "Chẳng lẽ bà đang lo là nó không nhìn thấy, tôi đã cho người nghe ngóng ở công ty rồi, buổi sáng nó đã tới công ty, những chuyện kia nó đã biết từ sớm rồi."

"Tôi cũng biết rõ cái này, nhưng chúng ta cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, một khi công bố ngày cưới rồi mà lại đổi ý thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với chúng ta, đến lúc đó nếu nó không đồng ý thì chúng ta sẽ giải quyết như thế nào?" Bà cụ Dương hiểu rất rõ Dương Tầm Chiêu, cho nên bà cụ vẫn cảm thấy hơi lo lắng, bà cụ lo là đến lúc đó Dương Tầm Chiêu cứ nhất quyết không đồng ý, vậy thì sợ là chuyện này sẽ không có kết thúc tốt đẹp được.

"Được, vậy thì cứ chờ thêm một chút, chờ đến ba giờ chiều nay, nếu như nó vẫn không có phản ứng thì chúng ta sẽ công bố ngày cưới." Hiển nhiên là ông cụ Dương cũng có lo lắng, cho nên mới thỏa hiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui