Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Triệu Nguyệt Như nhìn thấy con gái của mình đi đến đó còn lại kéo góc áo của Dương Tầm Chiêu, ngẩn người, trong lòng của cô ta hơi lo lắng, sợ là Dương Tầm Chiêu sẽ đẩy con gái của cô ta.

Lúc đầu cô ta muốn kéo con gái của mình về nhưng mà suy nghĩ lại thì lại dừng lại.

Dương Tầm Chiêu đối với cô bé này rất là dịu dàng, vậy thì chắc là cũng không hung dữ với con gái của cô ta đâu, nói không chừng Dương Tầm Chiêu còn có thể thích con gái nhà cô ta, như vậy thì nhà của cô ta liền có thể nhận được không ít chỗ tốt ở trên người của Dương Tầm Chiêu rồi.

Dương Tầm Chiêu bị Nguyễn Tân Tân nắm chặt góc áo, di chuyển tầm mắt nhìn một cái, chẳng biết là tại sao anh lại không thích chút nào.

Lúc nãy cô bé kéo anh anh không hề cảm thấy có cảm giác không thích, trái lại là trong lòng còn vui vẻ.

Nguyễn Tân Tân chín tuổi nhìn anh, trong mắt mang theo tính toán, mà cô bé đáng yêu này lúc nãy nhìn về phía anh hai mắt lại sạch sẽ trong trẻo như làn suối.

Bây giờ lại bị Nguyễn Tân Tân lôi kéo góc áo, Dương Tầm Chiêu chỉ muốn đẩy tay Nguyễn Tân Tân ra.

Dù sao cô bé chỉ là một đứa nhỏ mới chín tuổi, cậu ba Dương cũng sẽ không quản nhiều như vậy.

Chỉ là suy nghĩ này của cậu ba Dương lại không làm ra hành động.

Đường Vũ Kỳ bước đi nhanh chóng đi đến trước mặt của Nguyễn Tân Tân, bàn tay nhỏ của Đường Vũ Kỳ duỗi ra gỡ từng ngón tay của Nguyễn Tân Tân ra, giọng nói non nớt nhưng mà lại mang theo một loại khí phách của nữ vương: “Cậu đó, buông ra đi”

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bộ dạng này của cô bé thì giật mình, một giây trước vẫn là cô nhóc mềm mại đáng yêu, giờ phút này sao giống như là con cọp con vậy nè.

Nhưng mà anh thích, vô cùng thích.

Thư ký Lưu: “...

Đám người: "...”

Đây quả thật là đứa nhỏ đáng yêu lúc nãy đó hả? 

Xin hỏi là trong một cái chớp mắt, cô nhóc bộc phát ra khí chất nữ vương là chuyện gì đây? 

Đôi mắt của Nguyễn Tân Tân chớp chớp, cô bé bị Đường Vũ Kỳ làm cho giật mình nhưng mà cũng rất nhanh hồi thân lại, dù sao cô bé cũng đã chín tuổi rồi, biết rất nhiều chuyện. 

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cậu muốn tôi buông tay ra hả.” Nguyễn Tân Tân muốn đưa tay ra kéo lấy góc áo của Dương Tầm Chiêu một lần nữa. 

Bàn tay của Nguyễn Tân Tân vừa mới duỗi ra, Đường Vũ Kỳ liền nhanh chóng đưa tay ra ngoài bóp một cái, đánh rơi tay của Nguyễn Tân Tân đi: “Không cho phép đụng vào.” 

Lúc này Đường Vũ Kỳ khí thế hùng hậu, đây chính là ba của cô bé với anh trai, mấy bạn nhỏ khác đều phải tránh xa ra. 

“Cái đứa nhỏ này có chuyện gì vậy hả?” Triệu Nguyệt Như nhìn thấy con gái của mình bị đánh, trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi trực tiếp hét lên một tiếng với Đường Vũ Kỳ. 

Hai mắt cậu ba Dương nhanh chóng nheo lại lạnh lùng quét qua, trong nháy mắt Triệu Nguyệt Như liền im lặng. 

“Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi hả, đây chính là cậu của tôi, cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi đụng vào.” Mặc dù Nguyễn Tân Tân chỉ mới có chín tuổi nhưng mà có mắt nhìn rất nhiều, cô bé chưa từng gặp Đường Vũ Kỳ cho nên cô bé biết Đường Vũ Kỳ không có quan hệ với nhà họ Dương. 

Dù thế nào thì cô bé cũng là người nhà họ Dương, đây là cậu của nó. 

“Cậu muốn biết là vì cái gì hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, rõ ràng là khuôn mặt đáng yêu nhưng mà lúc này có một loại khí thế làm cho người ta phải sợ hãi thán phục. 

“Ừ đó” Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng chỉ là một đứa con nít, nghe thấy lời nói này của cô bé liên gật đầu theo bản năng. 

Thư ký Lưu cũng gật đầu theo, anh ta cũng muốn biết là cô nhóc đột nhiên xuất hiện có thể nói ra lý do gì đây? 

Chắc có lẽ là cũng không nói ra lý do chân chính gì đâu nhỉ, cũng chỉ là con nít không phục tranh giành tình thân với nhau. 

Cậu ba Dương cũng muốn biết là vì cái gì. 

Đúng vậy, vô cùng muốn biết, vô cùng muốn biết tại sao bé con này nó không cho phép Nguyễn Tân Tân đụng vào anh. 

“Bởi vì chú ấy là ba của tôi.” Đường Vũ Kỳ quét nhìn Nguyễn Tân Tân, cái căm nhẹ hếch lên, khí thế nữ vương quả nhiên có đủ mười phần.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Đám người: "...”

Thư ký Lưu: “..."

Con gái của tổng giám đốc, thật hay giả vậy, bà chủ có biết không?

Khóe môi của thư ký Lưu kéo ra, muốn nói chuyện nhưng mà vẫn cố gắng kiềm chế trở lại, anh ta cảm giác lúc này phải là thời gian thích hợp để anh ta mở miệng.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo hoàn toàn sửng sốt, thằng nhóc biết mà để em gái đi ra ngoài sẽ làm hỏng kế hoạch của thằng nhóc một trăm phần trăm.

Cô nhóc rất là dễ xúc động, sao cô bé có thể để những người bạn nhỏ chiếm lấy người ba mà cô bé thật vất vả mới tìm được.

Hành động này của cô bé cũng đủ dữ dội.

Đường Vũ Kỳ một mặt kiêu ngạo, đấy là chồng của mẹ mình, là ba ruột của mình với lại anh trai, lời nói này của cô bé không có gì sai hết, không phải là ăn nói lung tung.

Lời này vừa mới nói ra tất cả mọi người đều hoảng sợ, bao gồm cả Dương Tầm Chiêu cũng hoàn toàn ngơ ngẩn.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô bé này là đang nói đùa ăn nói lung tung.

Nhưng mà cô bé lại một mặt nghiêm túc, một mặt trịnh trọng, hoàn toàn không mang theo dáng vẻ chột dạ khi nói dối, dường như là những lời cô bé nói là sự thật.

Nhưng mà cậu ba Dương thật sự không nhớ là mình có một đứa con gái lớn như vậy.

Nhưng mà chẳng biết là tại sao đối với loại cảm giác này anh không hề chán ghét, nghe thấy lời nói này của cô bé khóe môi của anh thậm chí còn giương lên theo bản năng.

Có thể là bởi vì bé con này quá đáng yêu làm cho người khác phải thích.

Bình thường anh cũng không thích ở chung với mấy đứa con nít, anh luôn lạnh lùng nên đứa con nít nào cũng sợ anh, cũng không dám đến gần anh, nhưng mà cô nhóc này lại không hề sợ anh tí nào, hơn nữa anh cũng có một loại cảm giác thân thiết rất đặc biệt đối với cô bé này...

“Nói cho cậu biết nha, ba còn ruột thịt hơn nhiều so với cậu nữa đó.” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, giọng điệu đó vô cùng kiêu ngạo, mang theo rõ ràng ý khoe khoang. Đừng nghĩ là tuổi của cô bé còn nhỏ, cô bé biết là cậu không quan trọng bằng ba đâu.

Thư ký Lưu: “...

Đám người: ˆ...”

Đúng vậy, đạo lý đó nói hay lắm, nhưng mà hiện tại cái này không phải là trọng điểm, không phải là trọng điểm!

Trọng điểm là người ba này của cháu rốt cuộc có phải là ba của cháu hay không?

Giờ phút này thư ký Lưu hoàn toàn ngớ người, hiển nhiên là tổng giám đốc nhà anh ta căn bản cũng không biết cô bé này tổng giám đốc căn bản cũng không biết mình có một đứa con gái như vậy.

Nếu như mà tổng giám đốc không biết, vậy chắc chắn là bà chủ cũng không biết.

A! A! A!

Ai có thể nói cho anh ta biết rốt cuộc đây là có chuyện gì không vậy.

“Cậu nói láo, cậu của tôi vẫn còn chưa có kết hôn đâu, sao lại có một đứa con gái giống như cậu được chứ?” Tuy là tuổi của Nguyễn Tân Tân vẫn còn nhỏ nhưng mà cô bé biết Dương Tầm Chiêu vẫn còn chưa kết hôn, chưa kết hôn thì không có khả năng có con gái được.

Đường Vũ Kỳ cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Nguyễn Tân Tân, chỉ là dùng một ngón tay chỉ vào Nguyễn Tân Tân, sau đó ngón tay nhỏ của Đường Vũ Kỳ dựng thẳng lên, nhẹ nhàng lắc lắc ở trước mặt của Nguyễn Tân Tân. 

Bộ dạng của cô bé trông có vẻ hơi buồn cười, nhưng mà cũng rất phong cách, cảm giác đó giống như là khinh thường phải nói chuyện với Nguyễn Tân Tân. 

Dương Tầm Chiêu: “...” 

Thư ký Lưu: “..." 

Đám người: "...” 

Cô bé nhỏ đây là có ý gì đây? 

Khinh thường phải chiến với nhau? 

Đám người còn đang suy đoán thì Đường Vũ Kỳ đã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: “Ba ơi, ba nói cho cậu ta biết đi, rốt cuộc ba đã kết hôn hay chưa?” 

Giọng nói bá đạo như là nữ vương nghe giống như là mệnh lệnh, ừ, đích thật là mệnh lệnh đó, không cần phải nghi ngờ. 

Một đứa bé dám ra lệnh cho cậu ba Dương!

Cả đám nhìn cô bé không biết xuất hiện từ chỗ nào vậy mà lại dùng giọng điệu ra lệnh cho tổng giám đốc nhà bọn họ, cả đám đều lau mồ hôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui