Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chẳng qua chỉ là về muộn mấy ngày, chỉ coi như kỳ nghỉ, nghỉ ngơi mấy ngày, từ từ đi chơi.

Nhưng...

“Anh nói cái gì? Đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó chúng ta mới về nước?” Sắc mặt của Lâm Bối lại thay đổi, đột nhiên kinh ngạc hô lên, bởi vì đột nhiên cất cao giọng, âm điệu đó cũng có hơi thay đổi, trở bên có hơi the thé, nghe sơ qua giống như giọng của thái giám.

“Em làm gì thế? Em đột nhiên lớn tiếng vậy làm gì? Dọa anh giật mình.” Đại Vương tử vốn dĩ đứng cách Lâm Bối không xa bị cậu ta gắt lên như vậy, giật mình: “Em làm gì mà kích động như vậy chứ?”

Đại Vương tử thấy hơi lạ nhìn cậu ta: “Phản ứng này của em có phải hơi quá rồi không?”

“Lịch trình của chúng ta đã sắp đặt hết rồi, sao có thể tùy tiện thay đổi chứ?” Lâm Bối cũng ý thức vừa rồi mình phản ứng hơi quá, cậu ta lặng lẽ hít một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Chúng ta tiếp theo vừa hay cũng không có chuyện gì quan trọng khác nữa, xem như nghỉ ngơi vài ngày thì sao chứ? Như thế, còn có thể thúc tiến quan hệ giữa hai nước chúng ta, chuyện này anh đã nói với phụ vương rồi, phụ vương cũng đồng ý rồi.” Đại Vương tử không cảm thấy đây là vấn đề gì, thay đổi lịch trình mà thôi, có vấn đề gì chứ?

“Anh nói muốn đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó chúng ta mới về nước, vậy nếu như Đường Lăng mãi không tìm được cô gái đó thì sao?” Lâm Bối lặng lẽ hít thở, hít thở, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng không thể bình ổn được.

“Anh ta nếu như mãi không tìm được, chúng ta không phải mãi không thể về nước hay sao? Anh ta một tháng không tìm được, chúng ta có phải sẽ ở đây một tháng không? Anh ta nếu như một năm không tìm được, vậy chúng ta có phải sẽ ở lại đây một năm không?” Lâm Bối nhìn Đại Vương tử, trong mắt rõ ràng mang theo sự tức giận.

“Lâm Bối, em quá coi thường bản lĩnh của Đường Lăng rồi, bản lĩnh của Đường Lăng không kém hơn Dương Tầm Chiêu, hai người có thể nói không phân cao thấp, hơn nữa chuyện này Dương Tầm Chiêu cũng sẽ giúp anh ta, tin chắc không mất bao lâu, Đường Lăng có thể tìm được cô gái đó rồi.”“Nói không chừng thời gian hai ngày sau đã đủ rồi, nói không chừng không cần chúng ta thay đổi lịch trình.” Đại Vương tử có hơi buồn cười nhìn Lâm Bối, Lâm Bối cho rằng Đường Lăng là loại hoa thêu trên gối sao?

Lâm Bối: “...”

“Đường Lăng lợi hại như vậy sao?” Cơ thể của Lâm Bối lại cứng đờ, trong giọng nói dường như mang theo sự run rẩy.

Bản lĩnh của Đường Lăng không phân cao thấp với Dương Tầm Chiêu? Bản lĩnh của Dương Tầm Chiêu Lâm Bối biết.

Đường Lăng thật sự lợi hại như vậy sao?

“Ừm, rất lợi hại.” Đại Vương tử gật đầu, vẻ mặt kiên định: “May mà, hai nước chúng ta luôn giao hảo, anh ta không phải là kẻ địch của chúng ta, nếu không sẽ rất đáng sợ.”

Thần sắc của Lâm Bối trong nháy mắt thay đổi, cơ thể dường như cứng lại vài phần, khóe miệng mím chặt, không có nói chuyện.

“Nghe nói, Đường Lăng còn có một em gái, cũng rất giỏi, là chuyên gia tâm lý học tội phạm, điều án là giỏi nhất, không có vụ án nào có thể làm khó được cố ấy, vụ án này, cô ấy chắc chắc cũng điều tra giúp Đường Lăng, cho nên, sự lo lắng của em thật sự là dư thừa rồi.”

Lâm Bối: “...”

Sự lo lắng của cậu ta là dư thừa?

Sự lo lắng của cậu ta thật sự là dư thừa?

“Được rồi, em về chuẩn bị một chút, thời gian cuộc hẹn cũng sắp đến rồi, chắc Đường Lăng bọn họ cũng sắp đến rồi.” Đại Vương tử không có suy nghĩ nhiều, chỉ thúc giục Lâm Bối quay về chuẩn bị.

Cơ thể của Lâm Bối vẫn cứng đờ, cậu ta vô thức cất bước, cơ thể liêu siêu, suýt nữa thì ngã ra.

“Em sao thế?” Đại Vương tử mau chóng đỡ cậu ta: “Đã lớn như vậy rồi, đi đường cũng có thể ngã, cơ thể này của em rốt cuộc gầy như nào vậy? Em nên cố gắng luyện tập đi.”

“Anh cả, em đột nhiên cảm thấy đau đầu.” Lâm Bối không có đẩy anh ta ra, chỉ hơi đứng thẳng người, một tay đỡ trán.

“Đau đầu sao? Đang yên đang lành sao lại đột đâu?” Đại Vương tử nhíu chặt mày: “Anh đi gọi bác sĩ đến khám cho em.”

“Không cần đâu, khả năng bị cảm rồi, em trở về nghỉ ngơi một lát.” Tay của Lâm Bối vẫn đỡ trán, nhìn trông như rất khổ sở.

“Vậy anh đưa em trở về.” Đại Vương tử thấy cậu như này, mặt mày cũng lo lắng vài phần.

“Không cần, bản thân em tự đi là được.” Lâm Bối đẩy anh ta ra, sau đó từ từ đi ra ngoài, tuy bước chân trông có hơi phù phiếm, nhưng may mà không có ngã ra nữa.

Sau khi Đại Vương tử nước D công khai tỏ rõ thái độ, Viên Quân Doanh đích thân đến cục cảnh sát, đích thân đến đón Đường Lăng.

“Anh Viên, anh đây là đích thân đến đón Đường Lăng sao? Đối với chuyện xảy ra vào tối hôm kia, anh có nhìn nhận gì?” Khi Viên Quân Doanh bước ra thì bị phóng viên vây lại.

“Tôi tin tưởng Đường Lăng.” Viên Quân Doanh ngước mắt, ánh mắt quét qua tất cả các phóng viên, sau đó chậm rãi mở miệng: “Lúc này thái độ của Viên Quân Doanh có thể nói là rất rõ ràng rồi.”

Anh ta tin tưởng Đường Lăng, thay đổi ý chính là anh ta nhận định Đường Lăng bị vu oan.

“Anh Viên, anh nói chuyện này có căn cứ gì không? Anh dựa vào đâu mà tin tưởng Đường Lăng? Chuyện này ở hiện trường kiểm tra được chứng cứ rất bất lợi với Đường Lăng, sự tình đến bây giờ còn chưa có kết quả, câu nói này của anh Viên không sợ sẽ gây ra hiểu lầm cho mọi người sao?” Một phóng viên mau chóng chen đến trước mặt, lời nói rất sắc bén, càng ép người.

Đương nhiên, dám chất vấn anh Viên như vậy, chắc chắn không phải phóng viên bình thường, chỉ sợ đằng sau có người sai khiến.

Mắt của Viên Quân Doanh nhìn sang người phóng viên đó, khóe miệng hơi cong lên lộ ra ý cười lạnh.

“Ý của anh là muốn tôi tự lo lấy mình, nói mấy lời không đúng sự thật?” Mắt của Viên Quân Doanh hơi nheo lại.

“Vậy thì, tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi anh rồi, đối với chuyện này, quan điểm của tôi rất rõ ràng, là một người bạn, tôi tin tưởng nhân phẩm của Đường Lăng, là lãnh đạo của Đường Lăng, tôi càng tin tưởng tác phong của Đường Lăng.” Viên Quân Doanh không hề tránh né bất kỳ điều gì, thái độ ngược lại càng rõ ràng.

“Anh Viên không sợ kết của chuyện này sẽ không như anh nghĩ hay sao?” Phóng viên đó sững người, có điều lại mau chóng truy hỏi một câu.

“Nếu như, anh thấy lời tôi nói sẽ bị vả mặt, vậy thì mời anh tìm ra chứng cứ đến vả mặt tôi, chuyện liên quan đến Đường Lăng tôi hoan nghênh bất kỳ ai lấy chứng cứ ra nói chuyện.” Viên Quân Doanh nhìn phóng viên đó, đột nhiên mỉm cười, lời này mang theo vài phần u ám, nhưng ý mà anh ta muốn biểu đạt đã rõ ràng vô cùng.

Viên Quân Doanh dứt lời, phóng viên đó trực tiếp bị chặn nghẹn họng!!

Bởi vì anh ta không có chứng cứ.

“Đường Lăng, anh thấy cô Cung vu oan cho anh sao? Anh thấy bản thân anh trọng sạch sao?” Vừa rồi phóng viên truy hỏi Viên Quân Doanh nhìn thấy Đường Lăng đi ra, mắt của anh lóe lên, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Đường Lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui