Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

“Thành thiếu chủ, nói lời phải giữ lấy lời chứ? Cậu không quên những gì mình đã nói đâu nhỉ?”, cậu Hàn cũng không sợ thiên hạ không loạn, vào thời khắc mấu chốt, anh ta còn đổ dầu vào lửa.

Tất nhiên mọi người cũng không hề quên ‘lời nói ba hoa’ của Thành thiếu chủ, mặc dù mấy người ở đây chẳng mấy thích Trình Nhu Nhu, thế nhưng cũng không có ai thương hại Thành thiếu chủ, thành chủ tự kiếm đường chết, không thể trách được người khác?

Bởi thế mọi người đều tươi cười khi thấy người khác gặp nạn, vui vẻ hóng náo nhiệt.

Trước giờ Thành thiếu chủ đều thích đùa bỡn người khác, hôm nay nhìn thấy vở kịch của Thành thiếu chủ, làm sao bọn họ bỏ lỡ được kia chứ.

Da mặt Thành thiếu chủ còn dày hơn vách sắt mười tám tầng, bây giờ anh ta chẳng biến sắc một chút nào, đến sắc mặt cũng chẳng thay đổi, anh ta chậm rãi quay sang nhìn Trình Nhu Nhu, đôi môi mấp máy, chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến cho mọi người biến sắc.

“Thành chủ nhận thì tôi cưới.” Thành thiếu chủ chỉ nhìn bộ dạng của Trình Nhu Nhu rồi dời tầm mắt đi, dường như ở lại đây thêm một khắc nữa cũng chỉ tổ lãng phí mà thôi.

Anh ta nói năng một cách hùng hồn, không hề chột dạ chút nào, cũng không có vẻ mất tự nhiên, nói da mặt Thành thiếu chủ dày như bức tường thành cũng không phải là nói dối.

“Má.” Cậu Hàn thẳng thắn bày tỏ sự trơ trẽn của mình, trước kia Thành thiếu chủ không hề nói như thế, không muốn cưới thì nói thẳng ra đi, lấy thành chủ làm tấm khiên chắn là sao hả.

Quản gia Trọng đã quen với độ mặt dày của Thành thiếu chủ rồi, bởi thế ông ta chẳng hề cảm thấy bất ngờ chút nào cả, phản ứng của Quản gia Trọng hết sức bình thường.

“Nhưng mà, nhưng mà ban nãy ông ấy nói tôi là công chúa của Quỷ Vực Thành, sau, sau này tôi sẽ là công chúa của Quỷ Vực Thành.” Trình Nhu Nhu hơi sốt ruột, cô ta chỉ Quản gia Trọng, ban nãy Quản gia Trọng nói cô ta là công chúa của Quỷ Vực Thành kia mà.

Bây giờ cô ta bất chấp xấu hổ, nói năng một cách thẳng thắn.

Mọi người nghe Trình Nhu Nhu nói thế cũng hơi ngạc nhiên, khi nãy Trình Nhu Nhu dè dè dặt dặt, đứng im không nhúc nhích, còn không dám chuyện với thành chủ một câu nào, bây giờ lá gan của cô ta lớn thật, không ngờ lại dám nói như thế trước mặt đám đông.

Hơn nữa mọi người nghe thấy giọng nói của Trình Nhu Nhu cao hơn vài phần khi nhắc đến việc mình đã trở thành công chúa của Quỷ Vực Thành, có thể thấy cô ta rất hài lòng với thân phận của mình, cũng rất lấy làm kiêu ngạo, dường như còn có ý khoe khoang nữa kìa.

“Tôi có nói muốn cưới công chúa của Quỷ Vực Thành không?” Thành thiếu chủ hơi liếc mắt nhìn cô ta, anh ta nói năng một cách hùng hồn.

Mọi người đều sững sờ, có điều ngẫm nghĩ kỹ lưỡng lai thì Thành thiếu chủ nói đúng, đúng là Thành thiếu chủ không hề bảo mình muốn cưới công chúa của Quỷ Vực Thành, rõ ràng Thành thiếu chủ muốn cưới con gái được thành chủ thừa nhận.

Mà bây giờ rõ ràng thành chủ chưa hề nhận Trình Nhu Nhu, thành chủ chỉ kêu Quản gia Trọng đi thu xếp mọi việc.

“Sao anh có thể như thế?” Trình Nhu Nhu ngượng ngùng quá thành giận, rõ ràng gương mặt cô ta đỏ gay, không biết là vì tức hay là vì sốt ruột, hoặc là có cả hai.

Lần này Thành thiếu chủ còn không buồn để ý đến cô ta, trước giờ anh ta đều không lãng phí thời gian vào những người và việc mà mình không quan tâm,

“Không đúng? Thành thiếu chủ, khi nãy anh nói muốn cưới người ta cũng đâu có ai miễn cưỡng gì anh đâu, hơn nữa anh còn nói hùng hồn lắm kia mà, cam tâm tình nguyện lắm kia mà, bởi thế, anh muốn cưới ai? Có lẽ tôi nên hỏi anh, vốn dĩ anh nghĩ con gái của thành chủ là ai?” Cậu Hàn xem kịch hay còn chưa đã, bởi thế mới góp thêm ngọn lửa.

Đúng thế, Thành thiếu chủ chưa từng nói muốn cưới con gái của thành chủ, dường như Thành thiếu chủ có ý là như thế, nhưng nếu như suy nghĩ một cách nghiêm túc thì rõ ràng có điều gì đó là lạ.

Câu nói của Thành thiếu chủ khiến cho mọi người đảo mắt nhìn Thành thiếu chủ, đến thành chủ cũng quay sang nhìn anh ta.

Trình Nhu Nhu ngẩn người, ý gì đây, không phải con gái của thành chủ chính là cô ta sao? Lẽ nào lại là người khác?

Ý của Thành thiếu chủ hồi ban nãy là muốn cưới người khác à?

“Cậu theo tôi về.” Trương Minh Hoàng híp mắt lại, nói chuyện với anh ta.

Câu nói này đã rất rõ ràng rồi, theo ông ta về, nói cho cặn kẽ.

Vốn dĩ Trương Minh Hoàng chỉ cho rằng Mặc Thành đụng tay đụng chân vào bản xét nghiệm ADN hồi tối hôm qua, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, Mặc Thành biết nhiều hơn ông ta.

“Dạ.” Thành thiếu chủ đồng ý ngay, rõ ràng anh ta yếu thế đi nhiều, thực ra anh ta định theo Trương Minh Hoàng về để thú thật, nhưng bây giờ Trương Minh Hoàng lại nói như thế, trong lòng anh ta cảm thấy sợ hãi.

Ông ta ra oai rồi à?

Anh ta lớn đến từng này tuổi, từ trước đến nay chưa từng thấy ông ta ra oai bao giờ, cho dù lúc nhỏ ông ta đối xử với anh ta hơi nghiêm khắc nhưng hình như chưa từng tỏ thái độ như thế.

Có phải hôm nay anh ta xong đời rồi không?

Nếu sớm biết là như thế thì anh ta đã không hóng náo nhiệt rồi, nói thật lòng, anh ta cũng không được hóng vở kịch mà mình muốn hóng, còn rước lấy họa vào người.

Mặc dù trong lòng Thành thiếu chủ cảm thấy hoang mang, nhưng vào lúc này, chắc chắn anh ta không dám đối đầu với Trương Minh Hoàng.

Lớn đến từng này tuổi rồi, anh ta chưa từng nhìn thấy ai dám chống đối Trương Minh Hoàng, không có ai làm ví dụ cho anh ta xem, anh ta cũng không ngốc đến độ làm người mở đầu.

Thành thiếu chủ ngoan ngoãn nối gót theo sau thành chủ, đây là lần đầu tiên Quản gia Trọng nhìn thấy Thành thiếu chủ cúi đầu ủ rũ, ông ta hết sức vui mừng khi thấy người khác gặp họa, nhưng vừa nghĩ câu nói của cậu Hàn ban nãy, có thể việc nhận công chúa còn có ẩn tình khác, Quản gia Trọng không cười nổi nữa.

Có lẽ sợ hãi trước khí thế của Trương Minh Hoàng, lần này Trình Nhu Nhu không nói gì nữa, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi nơi này.

“Chuyện gì thế này?” Sau khi thành chủ dẫn người đi, Tiểu Cửu mới bày tỏ thắc mắc trong lòng mình ra, cô ta cảm thấy chuyện này càng lúc càng phức tạp, khiến cho cô ta không tài nào hiểu nổi.

“Hay là cô đi hỏi Thành thiếu chủ đi, chắc chắn Thành thiếu chủ biết nhiều hơn bọn tôi đó.” Cậu Hàn hiểu, trước giờ Thành thiếu chủ không phải là người tầm thường, ngoài bề mặt tỏ ra không quan tâm đến chuyện thành chủ tìm người, thế nhưng chắc chắn anh ta nắm được nhiều tin tức hơn bọn họ.

“Tiểu Cửu, cô dẫn người này…Sắp xếp ổn thỏa cho cô Trình đi.” Chú Lương không nói gì, chỉ thấy thành chủ bỏ đi, Quản gia Trọng cũng bỏ đi, để cô Trình ở lại đây, chẳng phải đang làm khó ông ta sao?

Chú Lương ngẫm nghĩ xem phải xưng hô Trình Nhu Nhu như thế nào, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dùng cô Trình.

Khi nãy Quản gia Trọng cũng gọi như thế.

Xưng hô này đã phản ánh thái độ của Quản gia Trọng và chú Lương.

“Chú Lương, để tôi thu xếp có thỏa đáng không? Chẳng phải nói là để Quản gia Trọng tự mình thu xếp sao?” Tiểu Cửu hơi sững sờ, để cô ta đi thu xếp cho công chúa của Quỷ Vực Thành? Cô ta có tư cách đó sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui