Tiếng cười này đã từng thuộc về anh ...
[...]
Vừa mới sáng sớm , biệt thự Phó Gia được trang trí long trọng.
Chính giữa đại sảnh được treo đầy những bong bóng , kế bên là một bảng nhỏ dán đầy những hình cô hồi nhỏ.
Kể cả những góc tường đều không buông tha .
Hạ Tử Ngôn vừa bước xuống lầu thì thấy cảnh tượng mọi người đang bận rộn.
Ánh mắt cô dừng lại ở người đàn ông phía trước , cô chạy vọt xuống ôm lấy tấm lưng rộng kia :" Cảm ơn ba !"
Phó Luật bất ngờ , mỉm cười xoa đầu cô :" Tổ chức sinh nhật cho con gái là chuyện đương nhiên ! Đi , đi với ba qua trung tâm thượng mại ! "
Hạ Tử Ngôn gật đầu , Phó Luật tuy không phải là ba ruột nhưng ông đã cho cô cảm giác một gia đình là gì và tình phụ tử thiêng liêng ấy .
Một lúc sau , họ đi tới trung tâm lớn nhất thành phố.
Đây cũng là một trong những sản nghiệp của Phó gia.
Phó Luật dẫn cô đi thang máy tư nhân tới tầng 16 cửa hàng trang sức .
" Phó Tổng ! " Ông gật đầu , mỉm cười nhìn cô :" Con gái rượu của tôi ! "
Hai cô nhân viên vội gật đầu :" Tiểu thư "
Hạ Tử Ngôn nở nụ cười xã giao , ánh mắt tò mò liếc nhìn những vật xung quanh dừng lại ở cặp đồng hồ tình nhân .
Phó Luật thấy cô nhìn chầm chầm chiếc đồng hồ kia , nụ cười càng thêm rực rỡ , Ông vẫy tay ra dấu hiệu bảo người nhân viên kia đem tới .
Chiếc đồng hồ được nhập từ Châu Âu , trên thế giới chỉ có 5 cặp.
Phó gia đã dùng giá rất cao để mua lại , hiện giờ giá của nó lên tới 2500 USD .
Hạ Tử Ngôn nhìn chiếc đồng hồ mà hốt hoảng , không chỉ vì giá của nó mà còn bởi vì nó tuyệt đẹp .
Cô nhân viên thận trọng đeo bao tay bưng đến trước bàn :" Chiếc đồng hồ này dành cho các cặp tình nhân , thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.
Trên sợi dây có khắc từ " Jop ".
Jop có ý nghĩa hy vọng nó có thể trở thành sắc màu rực rỡ xóa tan những ngày tháng ảm đạm.
Đại diện cho tình yêu đích thực và bên nhau trọn đời.
"
" Đây coi như là quà của ba tặng con.
Nếu một ngày nào đó con gặp được một nửa của đời mình thì con hãy tặng nó chiếc đồng hồ này cho anh ta.
"
Cô nhìn ông mỉm cười , nước mắt rơi chợt rơi.
Nước mắt của sự hạnh phúc , của sự đau xót ...!Nhìn chiếc đồng hồ mà lòng cô quặn đau.
Liệu ba có thể chấp nhận con gái mình thành con dâu mình chăng ? Không tài nào chấp nhận được ...
Chiếc đồng hồ này thật đẹp , ý nghĩa và tình yêu của nó thật đẹp nhưng Cô không xứng.
Phó Tử Hiên , tại sao anh lại là anh của em ?
Hạ Tử Ngôn nhìn người ba nuôi của mình , nước mắt rơi lã chã .
Một tình yêu không hồi kết , chỉ có nước mắt và đau thương ...
Một tình yêu không chạm được , chỉ có thể lặng lẽ nhìn và mỉm cười chua xót ...
Một tình yêu đơn phương này , có lẽ đã đến lúc kết thúc ...
[...]
Tối đến , biệt thự Phó gia đông nghẹt người.
Mọi người đều tụ lại nhau trò chuyện , Hạ Tử Ngôn từ trên lầu bước xuống trước những tiếng vỗ tay liên tục và những ánh mắt của sự ngượng mộ , ghen tỵ .
Tiếng nhạc cùng tiếng vỗ tay hoà huyện với nhau vang lên liên tục , ai nấy đều bu lại bên cô.
Tiểu Mễ là người lên tiếng trước :" Khoản cắt bánh , chúng ta gỡ quà trước đi ! "
Dứt lời Tiểu Mễ đưa hộp quà cho Hạ Tử Ngôn , là dây chuyền mà cô rất thích nhưng đã hết hàng rất lâu.
Hạ Tử Ngôn mỉm cười ôm lấy Tiểu Mễ :" Cảm ơn cậu ...!"
Bạch Tiểu Mễ giúp cô đeo sợi dây chuyền , bất chợp kéo Trịnh Vũ Kình ra :" Tới cậu ! Nhanh lên.
"
Trịnh Vũ Kình lấy hộp quà đưa cho cô , là chiếc đồng hồ tình nhân.
Hạ Tử Ngôn bất ngờ nhìn cậu , trong một lần đi dạo nhìn chiếc đồng hồ này cô đã nói :" Nếu một ngày tớ gặp được người mình thích tớ sẽ tặng đồng hồ cho anh ta.
Còn nếu cậu ta không thích tớ thì chiếc đồng hồ này coi như là chúc phúc ...!"
Trịnh Vũ Kình xoa đầu cô :" Tớ không biết bản thân mình là bạch mã hoàng tử hay chỉ là một cạnh vệ bên cạnh cậu.
Nhưng hôm nay , chiếc đồng hồ này là chúc phúc.
"
Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lạ thường , nước mắt không tự chủ mà rơi.
Trước mặt cô là người con trai đã kề vai sát cánh mỗi lúc cô vui , buồn.
Là người luôn âm thầm bảo vệ cô , yêu thương cô nhưng bây giờ anh sắp phải đi du học.
Dù có bận rộn nhưng cậu vẫn nhớ đến cô , nhớ cả những lời cô nói...
Trịnh Vũ Kình tưởng cô ái ngại không biết làm sao từ chối mình , cậu mỉm cười thật tươi :" Đây là quà sinh nhật câu nhận lấy đi.
Coi như là quà chúc phúc của tớ dành cho cậu trước lúc đi , nhé ? "
Không kịp phản ứng , Hạ Tử Ngôn ôm chầm lấy cậu , nước mẳt rơi liên tục :"Tớ không biết cậu có phải là hoàng tử hay không nhưng tớ muốn cậu làm hoàng tử của tớ , được không ? Trịnh Vũ Kình , cậu dẫn tớ đi du học với cậu được không , mình đừng rời xa nhau nữa ....!".