Chẳng cầu mong ở bên em , chỉ mong em hạnh phúc ...
°°°°°°
"Tình yêu đã lấy đi thứ gì của tôi
Không mất mát lại càng hụt hững
Tình yêu không thể làm tôi tổn thương
Là phúc hay là họa
Tôi không có dũng khí phạm sai lầm
Nên mới để lỡ tất cả ...!"
Tiếng nhạc u buồn và thê lương.
Phó Tử Hiên cùng bố mình dùng cơm tối tại nhà hàng Pháp , ngồi trên cao nhìn xuống cảnh phồn thịnh của thành phố hòa với những dòng nhạc bi thương .
Phó Luật vừa ăn vừa nói :" Mắt của con Ngôn Ngôn còn chưa biết chuyện , không định nói sao ? "
Phó Tử Hiên lắc đầu , bàn tay mò tới ly rượu trên bàn.
Thấy anh không nói gì , ông liền nói tiếp .
" Con bé nói tết nguyên đán sẽ về , bố định chia 15% cổ phận cho Ngôn Ngôn.
Bởi vì năm sau nó và Vũ Kình sẽ đính hôn.
"
Bàn tay anh khựng lại , trong lòng không rõ cảm xúc :" Con no rồi , về thôi.
"
Nhìn bóng lưng của con trai mình mà lòng ông xót xa.
Ông biết chứ , ông biết Tử Hiên thích Ngôn Ngôn.
Tuy Ngôn Ngôn chỉ là con nuôi nhưng chung sống mười mấy năm qua , nó không khác gì là con gái ruột của ông.
Có người bố nào có thể chấp nhận hai người con của mình yêu nhau ? Từ con gái trở thành con dâu ? Ông không tài nào chấp nhận được !
Những làn gió lùn vào trong xe khiến anh phát lạnh , trái tim cũng lạnh lẽo theo .
Mọi chuyện xảy ra đều có lúc ngẫu nhiên, nhưng kết quả lại như lẽ tất nhiên của số mệnh vậy.
Mọi chuyện dường như đã định sẵn , định sẵn Cô là em gái anh , định sẵn anh xảy ra tai nạn mất đi đôi mắt từ đó cũng mất đi cô ...
Đôi mắt mất đi khiến anh sống trong bóng tối , anh bình tĩnh chấp nhận việc mất đi ánh sáng.
Bởi vì ngày cô đi , ánh sáng của cuộc đời anh cũng không còn ...
Không có cô bên cạnh , cuộc sống anh cũng rơi xuống tầng hầm âm u và lạnh lẽo .
Trải qua sự việc này , nhường như anh đã trưởng thành .
Yêu một người không nhất thiết phải giữ người đó bên cạnh mình mà chỉ cần họ hạnh phúc.
Nếu anh không có khả năng đem lại hạnh phúc cho em , anh nhất định sẽ buông tay em ra , đưa em tới thiên đường thuộc về em .
Chỉ là trong thiên đường đó , không có anh ...
Thời gian vội vã trôi qua và không quay đầu lại , khác với thời gian tình yêu của anh chỉ đứng tại chỗ vì Hạ Tử Ngôn .
°°°
Mùa đông tại Úc gió lạnh run người khiến người cô co rúc lại .
Hạ Tử Ngôn nằm trong giường ngủ , đã đến trưa rồi mà vẫn chưa ăn gì vô bụng.
Nếu bây giờ có nồi lẩu thì tốt quá nhỉ ?
" Ting "
Hạ Tử Ngôn với lấy chiếc điện thoại tại đầu giường :" Ăn lẩu , dưới kí túc xá ! "
Dòng chữ ngắn ngọn nhưng cũng khiến cô vui vẻ , Hạ Tử Ngôn nhanh chóng thay quần áo , trang điểm qua loa đi xuống lầu .
Trịnh Vũ Kình từ xa đi tới hù cô một cái , nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô xoa xoa .
" Sao không đeo bao tay ? "
Dường như trách móc cũng hàm chứa nỗi quan tâm.
Anh tháo bao tay mình đeo cho cô , hai người nắm tay nhau đi đến quán lẩu thái gần trường .
Lẩu ở đây vừa cay vừa chua , hải sản lại rất tươi nên hai người thường xuyên đến đây.
Hôm nay ngày nghỉ quán khá đông , hai người phải lên tầng hai ngồi .
Hạ Tử Ngôn vừa bước lên bậc thang , một nồi lẩu đột nhiên bay tới chỗ cô.
Chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng người ôm chầm lấy cô , lấy tấm lưng mình che đi những nước lẩu nóng hổi kia .
Cô hốt hoảng khi nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc như Trịnh Vũ Kình , đôi môi run rẫy hoảng sợ .
" Anh có sao không ? Có sao không ? " Hạ Tử Ngôn khẩn trương xoay người anh lại , nhìn gương mặt chảy đầy mồi hôi cắn chặt môi nhịn đau của anh , tấm lưng bị phỏng nặng đến nổi có những giọt máu rơi.
Nước mắt cô tuôn trào .
" Gọi xe cấp cứu đi ! "
Hạ Tử Ngôn gào thét với nhân viên vừa gây họa xong , mọi người cùng đưa anh đến bệnh viện .
Bác sĩ nhanh chóng giúp anh xử lý vết thương , nhìn cô nói :" Tuy không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị phỏng nặng chỉ có thể nằm ngửa trên giường.
Với lại phải nằm viện một thời gian để vết thương lành mới có thể xuất viện.
"
Hạ Tử Ngôn cảm ơn bác sĩ , chạy vào phòng bệnh :" Anh có sao không ? "
Trịnh Vũ Kình lắc đầu mỉm cười :" Có sao đâu ? !
" Ngu ngốc ! Ai mướn anh đỡ cho em ! " Vừa nói nước mắt cô vừa rơi , ngu ngốc , ngu ngốc !
" Nếu người đó phỏng là em thì sẽ để lại vết thẹo , rất xấu xí.
Lúc đó anh sẽ không cưới em đâu ! "
Hạ Tử Ngôn bật cười , nhẹ nhàng cuối xuống đặt nụ hôn trên trán anh :" Cảm ơn anh.
"
Cảm ơn anh đã vì em mà chịu đau , luôn yêu thương chiều chuộng em .
Cảm ơn anh đã bên cạnh em , giảm đi nỗi cô đơn trong trái tim em .
Em không biết làm cách nào để quên đi Phó Tử Hiên , nhưng em sẽ cố gắng .
Nước mắt cô rơi xuống gương mặt anh.
Trịnh Vũ Kình , anh thật tốt ....