Cuối cùng , người cô yêu là ai ?
" Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một vết thương, như một bí mật không thể đụng đến, không thể phơi bày, cũng không thể nói ra với ai…Chỉ mỗi khi đêm xuống, khi chúng ta cùng cực đến yếu lòng, mới không tự chủ được mà thốt ra cái tên ấy.
Nhưng rồi cũng được gì đâu.
Sau cùng vẫn chỉ là chờ đợi và thất vọng.
"
" Ting " Điện thoại trong túi rung lên cắt đứt suy nghĩ của cô .
" Ngủ ngon ! " Nhìn tin nhắn của Trịnh Vũ Kình , cô mỉm cười tắt đèn đi vào giấc ngủ .
Phó Tử Hiên đứng trước cửa phòng cô , không có dũng khí gõ cửa , giơ lên rồi buông xuống :" Ngủ ngon , anh yêu em "
Cảm nhận được có người bước đến gần , vẻ mặt dịu dàng ấy biến mất thay vào là gương mặt lạnh lùng .
" Anh đứng đây làm gì ? " Du Khả Uyên đi tới dìu anh vào trong phòng .
" Anh yêu Ngôn Ngôn , cớ sao không nói ? "
Phó Tử Hiên thoáng bỡ ngỡ , cười khổ :" Bởi vì người em ấy yêu không phải tôi.
"
Du Khả Uyên nhìn anh , bàn tay dịu dàng xoa bụng mình.
Từ lúc có thai , Cô bắt đầu cảm thấy tiền bạc , danh lợi không quan trọng .
Điều cô cần nhất bây giờ là " Hạnh phúc ".
Nhưng Phó Tử Hiên không cho được cô , bởi vì người anh ấy yêu không phải cô , Du Khả Uyên .
Cũng bởi vì , người cô yêu không phải anh .
Trong một mối tình tay tư , Phó Tử Hiên , Trịnh Vũ Kình , Bạch Tiểu Mễ , Hạ Tử Ngôn.
Liệu ai là khách qua đường , ai là vĩnh viễn của ai ?
Có lẽ chỉ có thời gian trôi qua sẽ nói lên mọi thứ và rửa trôi mọi yêu thương lẫn đau khổ , nụ cười và nước mắt của tuổi thanh xuân .
°°°
" Xin mời các hành khách trong chuyến bay Mỹ 412 chuẩn bị ."
Hạ Tử Ngôn ôm từng người một , bố , Phó Tử Hiên , Tiểu Mễ.
Cô nắm chặt tay Trịnh Vũ Kình đi vào sân bay , tự nhủ lòng mình không được quay đầu lại .
Đây là con đường mà cô tự chọn dù có đau khổ cũng không được hối hận .
Phó Tử Hiên ngơ ngác đứng đó , anh không nhìn thấy đường , không biết cô đã vào cửa chưa , chỉ biết thẩn thờ đứng tại chỗ.
Anh muốn lúc cô quay đầu lại có thể nhìn thấy anh .
Hạ Tử Ngôn , cớ sao em lại quay trở về rồi ra đi để lại mình anh thương nhớ , lạc lõng giữa thành phố xa hoa này ...
Trịnh Vũ Kình cùng cô bay qua Mỹ thăm ba mẹ.
Mẹ Trịnh nhìn cô cười mãi , mỗi buổi ăn đều hầm đồ bổ cho cô.
Ba Trịnh tuy bận rộn công việc ở công ty nhưng vẫn bảo thư ký tặng cho cô trang sức , quần áo có tên tuổi của các nhà thiết kế nổi tiếng .
Trong nhà họ Trịnh , cô như một bảo vật được mọi người yêu thương và cưng chiều.
" Câu chuyện cổ tích " mẹ chồng nàng dâu không những không xảy ra mà còn diễn ra rất thuận lợi .
Đông chí ở Mỹ rất lạnh khiến cô không dám bước ra ngoài.
Mẹ Trình cùng ba Trình đi siêu thị mua thức ăn nấu , cô xung phong đi cùng nhưng bị anh kéo lại ở nhà xem phim với anh .
Phải chăng là trùng hợp , trong phim lại có nhiều cảnh chăn gối của nhân vật.
Hạ Tử Ngôn ngại ngùng cuối mặt xuống , không phải cô chưa từng coi cảnh này mà là chưa từng coi với người khác giới !
Đột nhiên một bàn tay nâng mặt cô lên chưa kịp phản ứng đôi môi cô bị anh chiếm lấy .
Nụ hôn anh không quá vội vàng mà rất dịu dàng.
Cô sững người vừa muốn đẩy anh ra nhưng cô muốn thử ở bên cạnh anh , quên đi người không nên yêu .
Hạ Tử Ngôn vòng tay qua cổ anh , chủ động đáp lại.
Trịnh Vũ Kình đè cô xuống sopha , đôi môi dời lên mắt , mũi , vành tay , xuống cổ .
Cô vô thức ngẩn đầu lên , bàn tay ôm lấy eo anh khiến hai người càng thêm thân mật.
Anh kéo áo cô xuống tới vai , cắn mút xương quai xanh.
Dường như không thỏa mãn , anh kéo áo cô xuống , cảm nhận được bàn tay luồn vào áo cô theo phản xạ la lên .
Trịnh Vũ Kình ngẩn đầu lên nhìn cô , nhìn cô dường như đang sợ hãi.
Anh biết quá manh động nhưng lại muốn trêu chọc cô :" Em muốn ư ? "
" Bục.
"
Hạ Tử Ngôn chưa trả lời , phía sau đã truyền ra tiếng động , hai người cùng lúc quay đầu lại thì nhìn thấy hai ông bà ngơ ngác đứng phía sau họ .