Tớ dơ lắm phải không ...!? "
Trịnh Vũ Kình nắm chặt tay cô , lắc đầu :" Không ! Không ! Bạch Tiểu Mễ vẫn là Bạch Tiểu Mễ.
"
Cô thẩn thờ ngồi trên giường , nước mắt như một nguồn nước không bao giờ hết , nó rơi mãi , rơi mãi , rơi mãi ...
Gian phòng lặng im , bầu trời đêm theo thời gian trôi qua mà có sắc màu.
Bạch Tiểu Mễ nhìn người đàn ông đang mơ màng chìm trong giấc ngủ , dịu dàng sờ chân mày đen rậm ấy .
Xin lỗi ...
Ngày ấy chúng ta không thể bên nhau bởi vì người cậu thích không phải là tớ.
Nhưng ngay lúc này , dù Trịnh Vũ Kình có thích Bạch Tiểu Mễ đi chăng nữa thì cũng không thể ở bên nhau ...
Bởi vì , cô của ngày ấy đã chết , đã không còn xứng với cậu .
Có lẽ , hai ta chỉ mãi là người dưng ...
Người dưng .
Bạch Tiểu Mễ mỉm cười , nhẹ nhàng ấn trên trán anh một nụ hôn .
" Tớ đã làm phiền cậu thật nhiều rồi , cậu nhất định phải hạnh phúc nhé ! "
Trên con phố dài lạnh lẽo ấy , có một cô gái cô đơn bước đi , thân hình yếu ớt ấy dường như chỉ một làn gió cũng có thể thổi bay đi .
Bạch Tiểu Mễ vô thức đi tới bãi biển của thành phố , cô ngơ ngác ngồi nhìn những dòng nước theo sóng trôi lên lại xuống , cứ như thế không bao giờ mệt .
Lúc này , cô chợt nhớ tới bố mẹ cùng em trai , cô rút điện thoại nhìn những tấm ảnh hạnh phúc ấy , nước mắt cứ thế tuôn rơi .
Bố mẹ , Mễ Mễ xin lỗi .
Xin hãy cho con bướng bỉnh , ích kỉ một lần nhé ...
Con thật sự rất mệt , rất mệt ...
Điện thoại trên tay rơi xuống , Bạch Tiểu Mễ tiến về hướng mặt biển .
Cũng lúc đó , Trịnh Vũ Kình điên cuồng chạy khắp nhà tìm bóng hình quen thuộc , anh sốt ruộc chạy khắp nơi .
" Bạch Tiểu Mễ ! Tớ không giỡn nữa ! Cậu lập tức xuất hiện cho tớ ! Bạch Tiểu Mễ ! "
" Xin chào , tớ là Bạch Tiểu Mễ.
"
Trịnh Vũ Kình ! Tớ ngồi cùng cậu nha.
"
" Chúng ta cùng xuống ăn trưa nhé ? "
" Bạch Tiểu Mễ , cậu làm bài thuyết trình chưa ? "
" Bạch Tiểu Mễ , cùng xuống bar đi.
"
" Bạch Tiểu Mễ , cậu ăn thật nhiều ."
" Trịnh Vũ Kình này xin thề , cả đời này sẽ coi Tiểu Mễ là người bạn thân nhất , nếu cậu ấy xảy ra chuyện , tôi nhất định sẽ không buông tay cậu ấy.
"
" Tiểu Mễ , ăn bánh không ? "
" Tiểu Mễ , chúc mừng sinh nhật.
"
" Bạch Tiểu Mễ , người nào cưới cậu là xui cả đời ! "
" Tiểu Mễ , tớ yêu Ngôn Ngôn rồi.
"
" Đúng , tớ yêu Ngôn Ngôn , yêu đến nỗi nếu không gặp cô ấy tớ sẽ phát điên mất.
"
" Tiểu Mễ , xin lỗi ...!"
Những kí ức ấy hiện lên , nước biển đã cao tới vai , cô nhắm mắt , mỉm cười ...
Bạch Tiểu Mễ chìm xuống đáy biển , cả người nhẹ hẳn mặc dòng nước cuốn trôi ...
Nước mắt hòa với nước , trái tim dường như không còn đập .
Trên bãi biển ấy , chỉ còn chiếc điện thoại và những dòng nước ...
Đau đớn , tuyệt vọng , cuối cùng cũng được giải thoát ...
Vầng trăng ai nỡ xé làm đôi
Một nửa dạt trôi tận cuối trời
Ngày mai em bước sang bên ấy
Bỏ lại mình anh đắng ngậm ngùi .
Mưa ơi ! Trôi đi chiều thương nhớ
Trôi hết dùm ta những muộn phiền
Trôi tình ta đó còn lơ lửng
Vào chốn thiên thu , cõi vĩnh ....