Lệ rơi , anh có thể dùng ống tay áo lau chúng đi.
Nhưng anh phải làm thế nào để lau đi những giọt máu đang rỉ trong tim ...!?
Bạch Tiểu Mễ .
Trịnh Vũ Kình cùng Hạ Tử Ngôn đứng trước bãi biển , những cơn gió thổi ào ào khiến cô lạnh run người.
Hai người nhìn về hướng hai nhân viên lặng biển , họ mệt mỏi lắc đầu .
Đã hai ngày rồi , hai ngày rồi .
Hạ Tử Ngôn thất vọng đứng nhìn những dòng biển , nếu như trên đời có thần nước , thần biển thì xin hãy phù hộ cho Tiểu Mễ , phù hộ cho cậu ấy bình an vô sự .
" Đã năm giờ rồi , chúng ta về thôi.
"
Trịnh Vũ Kình lái xe đưa cô về nhà , trên đường không ai nói một lời , chỉ có sự lặng im .
Chiếc xe màu đen hòa nhập trên con đường cao tốc , ánh mắt dừng ở giấy dán " Tìm người " trên những vết tường .
" Em nhớ ăn một chút đồ sau đó lên giường nghỉ ngơi , biết không ? "
Hạ Tử Ngôn mỉm cười gật đầu : Anh cũng vậy.
"
Trịnh Vũ Kình lái xe chạy trong vô hướng , anh không biết mình về đâu , đi nơi nào.
Anh mệt mỏi gục đầu xuống vô lăng , cầm lấy chiếc điện thoại của Tiểu Mễ , có nên gọi cho bác gái không ?
Anh vào bộ sưu tầm hình ảnh , nhìn người con gái mỉm cười ngọt ngào trong hình , vô thức mỉm cười.
Anh lướt xuống , lướt xuống thì thấy những tấm ảnh mà cô chụp lén .
Phía dưới có ghi :" Người con trai tôi yêu.
"
Trái tim anh chợt thắt lại , tay nắm chặt điện thoại , giọt nước mắt chợt rơi xuống tấm ảnh ấy .
Rút cuộc bao năm qua anh đã làm tổn thương cô bao lần ? Rút cuộc bao năm qua anh đã bỡ lỡ những gì ?
Trịnh Vũ Kình lái xe tới căn nhà nhỏ của Bạch Tiểu Mễ , mật khẩu vào là " 1206 ".
Nhớ có một lần anh đã từng truy hỏi tại sao lại dùng "1206" cả điện thoại với cửa nhà nhưng vẫn không biết nguyên nhân .
Anh bật đèn đi vào phòng , ngồi trên ghê mà cô đã từng ngồi.
Ánh mắt dừng ở cuốn sổ trên giường ngủ , cái tên được cô tô đậm " Trịnh Vũ Kình.
"
Anh mỉm cười chua xót , giờ biết có ý nghĩa gì ?
Anh lật tiếp trang thì thấy những tấm ảnh nhỏ mà cô đã chụp lén .
Tấm ảnh thứ nhất , anh nằm ngủ trong lớp , ánh sáng chiều tà chiếu rọi vào gương mặt kèm với dòng chữ :" Thật đẹp , sẽ có một ngày cậu là của tớ.
"
Tấm ảnh thứ hai , anh thi bóng rỗ cấp trường :" Hôm ấy , đội cậu thua , cậu buồn , tớ đột nhiên muốn khóc vì sự nổ lực của cậu.
"
Tấm ảnh thứ ba , anh ngồi trong quán bar chờ cô với Hạ Tử Ngôn :" Lỡ yêu cậu quá rồi , làm sao đây ...!? "
Tấm ảnh thứ tư , anh ngồi chơi game trong căn tin trường :" Trên mạng xã hội có một chàng trai lo lắng đi tìm bạn gái , sợ cô ấy sẽ ra chuyện.
Nếu một ngày , tớ mất đi , cậu có tìm tớ không ? "
Tấm thứ năm , tấm thứ sáu , tấm thứ bảy , nước mắt làm nhòa đi cảnh vật.
Trịnh Vũ Kình hít thở nặng nề , anh lật tới trang cuối là hình của anh và Hạ Tử Ngôn chụp chung trong sinh nhật .
" Mối tình đơn phương này có lẽ đến lúc kết thúc rồi nhỉ ? "
Anh đóng lại cuốn sổ nhỏ , trái tim như bị ai đó xẻ thành từng mảnh .
Có những chuyện , không có lần sau , không có cơ hội bắt đầu lại .
Bỏ lỡ là bỏ lỡ .
Gặp nhau, quen nhau giữa biển người mênh mông chính là duyên.
Lưu lạc giữa hồng trần lại không lãng quên chính là duyên.
Gặp gỡ, là một kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một nét đẹp sai lầm.
Quên nhau, là một sự khởi đầu hoang mang, cũng là sự kết thúc trong trẻo.