Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng


Nghe lời cô nói Tống Thần Vũ phút chốc trầm tư, anh không muốn hy vọng quá nhiều vào điều này.

“Để sau rồi nói.” Cuối cùng Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói một câu.

Đỗ Lan Hương không biết anh suy nghĩ cái gì nhưng anh lại năm lần bảy lượt tránh đi vấn đề này làm cô suy nghĩ miên man.

“Thần Vũ, lúc anh bị đưa đi em đã rất sợ hãi.” Đỗ Lan Hương tựa vào vai anh nói.

“Xin lỗi, đã khiến em phải lo lắng, anh hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.” Tống Thần Vũ dịu giọng nói, anh không nghĩ cô lại lo lắng cho mình đến vậy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

“Vâng, anh phải bảo vệ bản thân thật tốt, em cũng vậy, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ anh, không ai được phép cướp anh đi nữa.” Đỗ Lan Hương có chút trịnh trọng nói.

Khóe miệng của Tống Thần Vũ khẽ giương lên, không thể không nói nghe được lời này anh đã rất hạnh phúc.

“Vậy anh trao tính mạng của anh cho bà xã bảo quản nhé!” Tống Thần Vũ hôn nhẹ lên tóc cô.

“Không thành vấn đề.” Đỗ Lan Hương sảng khoái đáp, cô sẽ bảo vệ những người thân yêu của mình không một ai có thể làm tổn thương họ.

Chiều hôm đó các trang báo đều lên tin đính chính lại video hóa sói của Tống Thần Vũ khiến ai xem cũng hoang mang khó tin, có người tin tưởng có người lại không tin.


“Tôi nói mà, trên đời này làm gì có chuyện người hóa sói, thấy chưa, chỉ là video ghép mà thôi.” Một người bình luận.

Sau đó là hàng trăm hàng ngàn người có những bình luận khác nhau về vụ việc.

“Ai mà biết đâu, lỡ may Vũ thiếu cố tình giấu diếm người ngoài thì sao, tôi thấy video kia rất thật.”
“Đồng ý, đồng ý, video như thế sao có thể là ghép, mắt mù mới không nhìn thấy.”
“Các người cứ thích đổ oan cho người khác, các người đã tận mắt thấy người ta hóa sói chưa?”
“Vũ thiếu nếu là sói thì đã cắn chết các người rồi.”
Đỗ Lan Hương nhìn những bình luận này chỉ cười nhạt một tiếng sau đó lại soạn một tin có nội dung như sau: “Kẻ nào nói chồng tôi là sói kẻ đó chính là sói hoặc là mắt đã mù rồi.”
“A, phu nhân của Vũ thiếu lên tiếng kìa.”
Một người lại phản hồi bình luận của Đỗ Lan Hương: “Cô là con điếm nào thế? Nói ai mắt mù hả?”
Đỗ Lan Hương tính rep lại thì có một comment xuất hiện: “Kẻ nào gõ phím để lại đôi tay.”
Đỗ Lan Hương không khỏi nhìn người đàn ông của mình sau đó liên tục comment thả tim: “Yêu yêu.”
“Mợ nó, hai vợ chồng các người có cho dân chúng bình yên không, lên đây cũng rắc được cơm chó.” Một nickname Khang Khang rep lại.

Sau đó lại có một icon cười khinh nhanh chóng hiện lên.

Bên này vui nhộn là thế ở căn cứ nào đó Trương Hải Nam đã đập nát một chiếc laptop cùng điện thoại.

“Chết tiệt, sao lại thành ra thế này, không phải tôi nói các người không được thả hắn ra sao? Các người nhận tiền xong làm ăn cái kiểu quái gì vậy?” Trương Hải Nam tức giận chửi rủa, bàn tay cầm tay điện thoại như muốn bóp nát.

“Nam thiếu, tôi, tôi thành thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức nhưng Vũ thiếu cho người dùng súng khống chế, người của tôi không thể làm gì hắn, số tiền kia tôi sẽ gửi lại cho cậu.” Bên này viện trưởng tuy tiếc nuối lại không thể làm gì, từ lúc Tống Thần Vũ bị đưa đi hắn đã cấu kết với Trương Hải Nam rồi.

Trương Hải Nam nghe vậy càng thêm phẫn nộ: “Khốn thật, ông nghĩ trả lại tiền thì xong sao?”
“Tôi cũng hết cách rồi, Nam thiếu, người này thật sự lợi hại, tôi xém nữa bị anh ta giết rồi.” Viện trưởng sờ sờ cổ mình, những vết bầm tím vẫn còn nguyên xi chưa có phai đi.

“Đồ vô dụng.” Trương Hải Nam hỏi xong một câu liền ném điện thoại đi.

Chu Thượng đã sớm sợ hãi xanh mặt, lúc đọc báo mạng ông ta cũng không nghĩ sự việc lại biến thành như vậy, Tống Thần Vũ này quả là khó chơi.

“Ông còn điều gì muốn nói.” Trương Hải Nam từng bước đi về phía Chu Thượng, ánh mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống người.

“Thiếu gia, tôi, tôi cũng không lường trước được điều này.” Chu Thượng không dám nhìn hắn, đầu cũng cúi xuống thật thấp.

“Câu này thật quen thuộc, nếu đã không lường trước được tôi sẽ cho ông đi gặp diêm vương.” Trương Hải Nam hung tợn nói.

“Đừng, thiếu gia, tôi xin…”

“Đoàng.”
Chu Thượng còn chưa nói xong một viên đạn đã xuyên thẳng trán ông ta, thân thể không còn đứng vững đổ rầm xuống đất.

Hai tên đàn em dưới trướng Trương Hải Nam nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình một chút nhưng rất nhanh cũng thích ứng được chuyện này.

Đối với bọn hắn mà nói những chuyện này đã quen rồi.

Tập đoàn Tống Gia.

“Tổng giám đốc, phiền anh xem hợp đồng này giúp tôi.”
“Tổng giám đốc, đây là hạch toán của tháng này mời anh xem.”
“Tổng giám đốc, đối tác bên Anh phản hồi lại kế hoạch của dự án mới muốn gặp anh bàn bạc kỹ hơn.”
“Tổng giám đốc, dự án Thủy Cung gặp vài vấn đề tống giám đốc Hoàng muốn anh đến công trường xem.”
Hết người này đến người kia chạy phòng phòng tổng giám đốc báo cáo tình hình, còn rôm rả hơn phụ nữ đi chợ.

Tống Thần Vũ bận tay liên tục, xử lý hồ sơ này đến dự án kia, Đỗ Lan Hương ngồi bên cạnh nhìn thấy mà vừa thương vừa cảm thán trong lòng, ai nói làm tổng giám đốc súng sướng chứ, nhìn xem chồng cô từ sáng đến giờ có được nghỉ ngơi đâu, thậm chí quá trưa rồi mà vẫn còn làm việc, cô muốn lên tiếng nhắc nhở anh một câu lại chẳng có cơ hội xen vào.

Mỗi lần tính lên tiếng là có người gõ cửa phòng chạy vào báo cáo.

Mấy hôm trước nhân viên trong công ty đã nghỉ một số nên công việc dồn dập khiến người làm chủ như Tống Thần Vũ phải tăng ca thường xuyên, thậm chí còn không về nhà.

Đỗ Lan Hương chỉ được ngủ với anh một đêm lúc về, mấy ngày liên tiếp chỉ ôm chăn ngủ một mình, cô chán nản nên đã quyết định đến công ty của anh.

Ai bảo cô rảnh rỗi không có việc gì làm.

Có điều cô không ngờ anh lại bận đến mức này, muốn nói chuyện với anh một câu cũng không có cơ hội.


Đúng lúc này điện thoại của cô reo lên, Đỗ Lan Hương nghe máy: “Alo.”
“Chào chị, đồ ăn chị gọi đến rồi ạ.” Người gọi đến là một shipper, thấy anh không thể ra ngoài cô đã gọi đồ ăn bên ngoài.

“Được, phiền anh chờ một chút tôi xuống ngay bây giờ.” Đỗ Lan Hương cúp máy liền đi ra khỏi phòng.

Tống Thần Vũ đang xem tài liệu lại liếc mắt nhìn cô một cái thuận miệng hỏi: “Em đi đâu?”
“Đồ ăn mang đến rồi em xuống lấy, anh coi sao dừng tay ăn uống nhé!”
“Để anh gọi người xuống lấy, em không cần vất vả.” Tống Thần Vũ vừa nói vừa bấm điện thoại.

Đỗ Lan Hương lại lên tiếng ngăn cản: “Không cần đâu, ai cũng bận rộn mà, em ngồi ở đây lâu cũng thấy chán muốn vận động một chút.”
Dứt lời không để anh kịp gọi cô đã nhanh chóng ra khỏi cửa, Tống Thần Vũ thấy thế lại tiếp tục công việc.

Shipper là một chàng trai trẻ tuổi, thấy cô đến thì vô cùng niềm nở: “Chị là chị Hương phải không ạ?”
“Là tôi.” Đỗ Lan Hương gật đầu.

“Vâng, đồ ăn của chị đây ạ, chúc chị ngon miệng.” Shipper đưa đồ cho cô giọng điệu vô cùng niềm nở.

Đỗ Lan Hương cầm lấy đang định xoay người rời đi thì một giọng nói gọi giật cô lại: “Thiếu phu nhân.”
Đỗ Lan Hương chợt dừng bước quay đầu lại, trước mặt cô là một cô gái chừng 19, 20, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu nhưng khuôn mặt có chút mờ mịt, âm u, hơn nữa hơi thở trên người cô bé có chút lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận