Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng


Bà Tuyền trợn trắng mắt nghiến răng nói: “Cô nói cái gì? Ai là vợ của anh Nhân, trong cái gia đình này ngoài tôi ra không ai là vợ hợp pháp của anh ta hết, cô biết chưa? Cô còn dám nhận bừa tôi tát vỡ miệng cô.”
Trước hành động của bà Tuyền Trịnh Văn Nhân chỉ biết nuốt nước miếng, không thể lên tiếng.

Bà Bích ôm má vừa đau vừa khóc: “Ban đầu tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ấy, chúng tôi vẫn còn giấy đăng ký kết hôn.”
“Bốp.” Bà vừa dứt lời một cái tát nữa lại rơi xuống, giọng nói phẫn nộ của bà Tuyền vang vọng căn phòng: “Cô còn dám đưa giấy đăng ký kết hôn ra dọa tôi ư? Không cần nói nhiều, cút khỏi căn nhà này cho tôi, người đâu, đưa người phụ nữ vô sỉ này đi ngay lập tức.”
Nghe được bà Tuyền ra lệnh có hai nam hầu đi vào, mỗi người một bên muốn lôi bà đi.

Bà Bích không biết lấy đâu ra sức mạnh vùng vẫy khỏi hai nam hầu vội vàng đi tới quỳ trước mặt bà Tuyền nói: “Xin phu nhân đấy, đừng đuổi tôi đi, tôi không biết đi đâu hết, hu hu hu, cho tôi ở lại đi, tôi làm người hầu cho căn nhà này cũng được.”
Thấy Bà Bích quỳ dưới chân mình như một con chó, bà Tuyền có chút hả dạ lại nói: “Tôi lấy tiền đâu ra mà nuôi cô chứ.”
“Tôi chỉ cần chỗ ăn ở thôi, xin bà rủ lòng từ bi.” Bà Bích đã hạ mình đến mức thấp kém nhất có thể, bà không còn nơi nương tựa nữa rồi, từ ngày con gái đi lấy chồng bà căn bản không liên lạc được với nó, nói chính xác hơn con bé đã nhắc nhở bà không được gọi điện đến, từ đấy đến nay bà chưa gọi cho con gái một lần nào, nếu bị đuổi đi bà biết đi đâu sinh sống?
Cho nên bà chỉ có thể thấp hèn mà quỳ xuống cầu xin Phạm Kim Tuyền, bởi vì bà biết trong căn nhà này bà ta làm chủ, ông Nhân cũng phải nghe theo bà ta.

Phạm Kim Tuyền nhìn người phụ nữ mình căm ghét khụy dưới chân bà như một con chó cầu xin chủ miếng cơm, trong lòng hả dạ không nói nên lời, bà ta không có ý định cho bà Bích ở lại nên cố tình làm khó.

“Tốt thôi, cô muốn ở lại cũng được, đưa hai mươi tỷ đây, tôi cho cô ăn ở cả đời trong căn biệt thự này.”
“Cái, cái gì, tôi, tôi làm sao kiếm ra được số tiền lớn như vậy?” Nếu có bà đã không cầu xin thê thảm như thế này.

Bà Tuyền lại nhếch môi: “Tôi không cần biết, cô chỉ có hai lựa chọn một rời khỏi căn nhà này, hai bỏ hai mươi tỷ ra đây, còn kiếm tiền thế nào là chuyện của cô, tôi chỉ cho cô đúng một tuần, nghe rõ chưa?”
“Phạm Kim Tuyền, cô đừng ép người quá đáng, cô thừa biết tôi không thể nào có số tiền này nên làm khó tôi đúng không?” Bà Bích đỏ mắt nói.

Bà Tuyền cười khẩy: “Ha, cô cũng không đến nỗi ngu ngốc, đúng thế đấy thì thế nào? Nhớ, bảy ngày thôi đấy.”
“Cô…” Bà Bích vừa ức vừa tức lại không thể làm gì.

Bà Tuyền lườm nguýt hai nam hầu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mang cô ta đi cho khuất mắt tôi.”
Hai nam hầu nghe vậy nhanh chóng lôi kéo bà Bích đi, lần này bà không còn sức lực để dãy dụa nữa, bà thực sự đã rơi vào tuyệt vọng.

Khi cánh cửa được đóng vào Trịnh Văn Nhân mới e dè hỏi: “Anh, anh đã đuổi cô ta rồi, em đồng ý bảo ba giúp anh chứ?”
“Hừ, chờ đi, tôi sẽ gọi cho ba nhưng tôi không chắc ba sẽ giúp anh đâu đấy.” Bà Tuyền hừ lạnh nói.

Trịnh Văn Nhân có chút sốt rột: “Em ráng giúp anh đi, nói thế nào mai mốt công ty này cũng là của Phương Hằng mà.”
“Anh đừng có lôi con bé vào, để yên cho tôi nói chuyện với ba đi.” Bà Tuyền nói xong cũng tức tối rời đi.

Lại nói bà Bích sau khi trở về phòng liền bần thần như người không hồn, một lúc lâu bà mới cầm điện thoại lên, mở mục danh bạ lên tìm số của con gái, thế nhưng chần chừ một hồi lâu bà mới dám bấm gọi.

Biệt thự Hoa Sơn Trà.

Đỗ Lan Hương vừa mới khỏe lên một chút liền ra vườn hoa đi dạo, lúc này vườn hoa thật yên tĩnh làm sao, không giống như đêm hôm đó, biến hóa khôn lường.

Cô quan sát cả vườn đâu còn bức tường sắt, đâu còn trụ cột có bốn thần thú xung quanh, đâu còn hổ rắn, chim chóc.

Một không gian này chỉ có hoa cỏ cùng bầu trời xanh biếc.

Cô lại đưa mắt nhìn về phía cánh cổng lớn kia, trong lòng thầm nghĩ nếu cô bước ra thì thế nào nhỉ?
Không nghĩ cũng biết nếu cô ra ngoài sẽ bị chặn đường không thể thoát ra, mà có chạy ra được cổng cũng không thoát khỏi bàn tay của Tống Thần Vũ, cô giống như Tôn Ngộ Không nằm trong bàn tay của Phật Tổ, cứ nghĩ mình đã thoát nhưng thật ra vẫn nằm gọn trong tay người.

Ngẫm lại thì anh ta dường như biết rõ vị trí của cô, cô dám chắc một điều đám vệ sĩ ko thể nào phát hiện ra cô chạy hướng nào, như vậy có nghĩa là cô bị theo dõi, mà thứ có thể theo dõi cô hết cả hành trình chỉ có GPS, thiết bị định vị.

Thứ cô nghĩ đến đầu tiên chính là điện thoại.

Thế nhưng cô lại không rành nên chẳng kiểm tra được, mà có kiểm tra cũng vậy, trừ phi cô không dùng điện thoại nữa nếu không vẫn sẽ bị theo dõi như thường.

Đỗ Lan Hương nghĩ mà mệt óc, cô cứ thế đi loanh quanh trong vườn hoa cũng chẳng biết là đi đến đâu rồi.

Đột nhiên lúc này cô đụng phải một người, cả hai theo phản xạ cùng té ngã ra hai bên, sau đó vô vàn cánh hoa từ trên trời rơi xuống.

Đỗ Lan Hương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một giọng nói tức giận vang lên: “Kẻ nào đi đường không có mắt vậy hả?”
“Là tôi.” Đỗ Lan Hương đứng dậy phủi bụi trên người, bình thản trả lời.

Tú Nhi nhìn thấy người đụng mình là ai không khỏi càng thêm tức giận: “Hóa ra là kẻ ăn không ngồi rồi, không ở yên một chỗ lại đi ra ngoài cản đường người khác, mắt cũng không biết để đâu, cô làm rơi hết hoa của tôi rồi mau nhặt lên đi, còn nữa không được sót một cánh nào, nếu không đừng trách tôi.”
Đỗ Lan Hương nghe cô hầu này nói có phần chói tai, cau mày nói: “Thứ nhất việc tôi ra ngoài không ảnh hưởng đến ai, thứ hai tôi đụng vào cô chỉ là tình cờ, thứ ba cô lấy quyền gì ra lệnh cho tôi nhặt những cánh hoa này? Muốn nhặt cô đi mà nhặt.”
Nói xong Đỗ Lan Hương xoay người rời đi nhưng Tú Nhi lại không để cô đi dễ dàng, lớn giọng quát: “Đứng lại đó, nếu cô dám không nhặt tôi sẽ báo với quản gia, đến lúc đó cô sẽ…”
Cô ta chưa nói xong liền nhận ngay ánh mắt sắc bén của Đỗ Lan Hương, cô không lạnh không nhạt nói: “Đừng mang tên quản gia ra dọa tôi, cho dù thiếu gia của các người có mặt ở đây tôi cũng không sợ, còn cô nếu không có chuyện gì cũng đừng kiếm chuyện với tôi, vệ sĩ cũng không đánh lại tôi, cô ấy à tôi chỉ cần một cú đấm cũng đủ để cô nằm viện ba tháng.”
Tú Nhi bị cô nói có chút xanh mặt lại không cam tâm: “Cô được lắm, tôi sẽ nói với thiếu gia cô ăn nói sỗ sàng, khiêu chiến đến quyền uy của anh ấy, để tôi xem thiếu gia sẽ xử lý cô thế nào.”
Đỗ Lan Hương nghe những lời này cũng chỉ bật cười: “Quyền uy của anh ta ấy à, tôi đã khiêu chiến từ lâu rồi, cô cứ việc nói đi, tôi còn sợ cô sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui