Cố Tri Dân cũng không nhận điện thoại, khuôn mặt bình tĩnh hỏi: "Kha Trật đâu?"
Kha Trật là trợ lý của Cố Tri Dân, lúc trước anh từ công ty trở về quên không mang theo điện thoại, loại chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên, trước kia mỗi lần anh quên mang điện thoại, Kha Trật sẽ đưa tới cho anh.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, Kha Trật cũng biết đến, đương nhiên sẽ đưa điện thoại đến đây cho anh.
Nhưng người mang điện thoại di động đến không phải Kha Trật mà là Tiêu Văn.
Sắc mặt Tiêu Văn hơi ngượng ngập: "Vợ của trợ lý Kha mang thai sắp sinh, đúng lúc em gặp anh ta nên giúp anh ta tới đây một chuyến.”
Nghe cô ta nói như vậy, sắc mặt Cố Tri Dân có chút thả lỏng.
Kha Trật làm việc rất thỏa đáng, những chuyện nhỏ nhặt như vậy từ trước đến nay sẽ không bao giờ phạm sai lầm, để Tiêu Văn đưa điện thoại đến cho anh có lẽ cũng là do quá mức lo lắng mới có thể làm việc vô căn cứ như vậy, ngược lại cũng có thể hiểu được.
"Có chuyện gì xảy ra với đầu của cô vậy?” Cố Tri Dân nâng cằm, chỉ vào vết máu trên trán của Tiêu Văn.
"Trên đường gặp phải tai nạn ô tô, không cẩn thận đụng phải.” Tiêu Văn nói xong nở nụ cười, giống như không hề để ý.
Cố Tri Dân nhíu mày, lúc trước mặc dù anh dùng Tiêu Văn để kích thích tâm tư của Thẩm Lệ, cho nên chú ý hơn đến Tiêu Văn vài phần, nhưng trong lòng anh, Tiêu Văn chỉ là Tiêu Văn, hoàn toàn không có cách nào có thể so sánh với Thẩm Lệ.
Nhưng dù sao cũng là một nghệ sĩ của công ty mình, lại vì giúp đưa điện thoại đến cho anh mà bị va chạm, về tình hay về lý anh cũng vẫn nên chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ Tần Nhân lại để anh khiêu vũ với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nhưng lúc này Tần Nhân đã tìm tới.
Tần Nhân vội vàng nhìn về bên này một chút sau đó đi tới, cũng không hề chút ý đến ở đây còn có Tiêu Văn.
"Tri Dân, Tiểu Lệ, đến lượt các con khiêu vũ, tại sao các con còn ở đây? Mẹ nói cho các con…vị này là?” Sau khi đến gần, lúc này Tần Nhân mới nhìn rõ Tiêu Văn.
Tần Nhân nhìn Cố Tri Dân với anh mắt nghi ngờ.
"Mẹ Cố, chúng ta đi vào trước đi.” Thẩm Lệ vẫn luôn im lặng lúc này khoác lấy cánh tay Tần Nhân, cười nói: "Đã lâu rồi không thấy mẹ Cố khiêu vũ, điệu nhảy đầu tiên này vẫn là mẹ Cố và chú Cố nhảy cùng nhau với nhau mới phải…”
Tần Nhân cũng nhận ra rằng Tiêu Văn tìm Cố Tri Dân có việc, bà không hỏi nhiều, cười tủm tỉm nói với Thẩm Lệ: "Chúng ta đi thôi."
Tiêu Văn nhìn bóng lưng Tần Nhân và Thẩm Lệ rời đi, ánh mắt lóe lên: “Cố tổng, vị phu nhân vừa rồi là mẹ của anh sao?”
"Ừm." Cố Tri Dân liếc cô ta một chút, mặt mũi đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Cô đi theo tôi.”
Vốn anh muốn khiêu vũ cùng Thẩm Lệ, lúc này Tiêu Văn đến khiến kế hoạch nhảy của anh không thành, nhưng vì Tiêu Văn đưa điện thoại đến cho anh nên bị thương, anh cũng không thể nổi giận với cô ta.
Tiêu Văn cảm giác được Cố Tri Dân đang mất kiễn nhẫn, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, không dám nhiều lời.
Trước kia cô ta đã từng nghe người ta nói, nhà Cố Tri Dân rất có tiền, vừa rồi nhìn thấy nhan sắc Tần Nhân được bảo dưỡng tốt như vậy, xem ra là không sai.
Nếu như có thể gả cho Cố Tri Dân, đó chính là gả vào hào môn, đâu cần phải ở trong cái vòng tròn giải trí sờ soạng lần mò, còn bị người khác khinh khỉnh?
Cố Tri Dân dẫn Tiêu Văn vào phòng, để người giúp việc bôi thuốc cho cô ta, anh ở bên xem điện thoại, cũng không liếc nhìn cô ta.
...
Vừa vào trong phòng, Tần Nhân liền hỏi Thẩm Lệ: "Vừa rồi cô gái kia là ai vậy?”
Thẩm Lệ trả lời: "Là một nghệ sĩ trong công ty.”
"Vậy tại sao cô ta biết địa chỉ nhà chúng ta? Còn đến tìm Tri Dân?” Trên mặt Tần Nhân đã có vẻ tức giận.
Thẩm Lệ biết, Tần Nhân có lẽ nghĩ rằng Cố Tri Dân làm loạn ở công ty…
Cái này cũng phải trách thái độ không tốt trước kia của Cố Tri Dân.
Mặc dù vậy, Thẩm Lệ vẫn thay Cố Tri Dân giải thích: "Hình như đưa điện thoại đến cho anh ấy, vợ của trợ lý anh ấy sắp sinh, liền nhờ cô gái này giúp mang đến.”