Lúc còn bé, bọn họ ở trong đại viện, tất cả mọi người đều gọi cô là "Tiểu Lệ."
Cố Tri Dân lớn hơn cô hai tuổi, cũng là lúc vừa mới đi nhà trẻ, anh vẫn cho rằng tên của cô là "Tiểu Lệ" nên gọi cả tên cả họ cô "Thẩm Tiểu Lệ."
Gọi thành quen liền không đổi miệng được, đã gọi nhiều năm như vậy.
Chỉ có anh gọi cô như vậy.
Mà anh bây giờ, gọi đầy đủ tên cô rồi.
Thẩm Lệ không quay đầu lại, khóe môi miễn cương giơ lên lại hạ xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Buông tay!"
Cố Tri Dân không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Giọng nói của anh cứng ngắc, có một chút căng thẳng: "Chỉ cần bây giờ em nói, những lời vừa rồi của em chỉ là nói đùa, anh sẽ làm như không nghe thấy gì cả, làm như không có cái gì xảy ra cả."
Thẩm Lệ không dám tin mở to mắt, khóe môi bị cắn rịn máu ra cô cũng không cảm thấy đau nhức, khắc chế ý nghĩ xúc động muốn quay đầu nhìn anh, bình tĩnh mà lạnh lùng lên tiếng: "Anh có hèn quá không?"
Trong xương mỗi người đều có một loại kiêu ngạo của riêng mình, đây là thứ sinh ra đã có.
Cố Tri Dân mặc dù tốt với cô, những cũng không phải là tốt đến nỗi có thể chạm đến giới hạn cuối cùng.
Cảm tình tốt, hẳn lẽ sẽ phát triển tốt lên, mà không phải là nhường nhịn và bỏ qua tự tôn.
Cho dù giờ phút này cô quay đầu lại, sau này phải làm thế nào đây?
Cả người Cố Tri Dân chấn động, không thể tin được đây là lời nói ra từ miệng Thẩm Lệ.
Cô bé nhỏ trong ký ức của anh kia, không chỉ là có dáng vẻ xinh đẹp, mà còn rất thông minh.
Cô ở trước mặt người thân sẽ có chút tùy hứng, nhưng cũng rất đúng mực.
Cô thông minh lại có chừng mực, sẽ phải biết rõ, lúc này cô nói những lời đó ý vị như thế nào.
Đây là cô hoàn toàn quyết định muốn vứt bỏ cái thứ phiền phức chán ghét là anh đây.
Sắc mặt Cố Tri Dân tự giễu, dùng sức nắm thật chặt cổ tay của cô, sau đó bỗng nhiên buông lỏng, thảy tay cô ra.
Thẩm Lệ không quay đầu lại, nhưng cũng cảm nhận được sự dứt khoát và quyết tuyệt của anh trong những động tác đơn giản này.
Thẩm Lệ còn chưa bước đi, khoảng cách giữa hai người vẫn cực kỳ gần.
Nhưng mà cô biết rõ, kỳ thật bọn họ đã cách nhau rất xa.
Sau hôm nay, giữa bọn họ là một khoảng rộng không đáy, trèo đèo lội suối cũng khó có thể vượt qua.
"Đi đi." Giọng nói của Cố Tri Dân giống như vớt lên từ đáy biển sâu, vừa rét vừa lạnh.
Thẩm Lệ không dừng lại thêm chút nào, nhấc chân đi ra ngoài.
Cô càng chạy càng nhanh, muốn trốn khỏi cái nơi làm người ta hít thở không thông này.
Sắc mặt Cố Tri Dân nặng nề, đáy mắt lại không có chút tức giận nào.
Ngay cả đứng thêm một giây với anh cô cũng không muốn.
- ---
Thẩm Lệ ra khỏi phòng, không dừng lại trực tiếp đi thang máy xuống lầu.
Lúc ra khỏi cửa chính, trước mặt có một luồng gió lạnh thổi qua, tinh tế bao lấy cô, hơi lạnh luồn vào chạy khắp cơ thể, cô đưa tay tự ôm lấy bả vai mình, muốn cho mình chút ấm áp.
Nhưng gió lạnh ở mọi nơi, đến từ tứ phương tám hướng, lạnh buốt vào xương.
"Tiểu Lệ!"
Giọng của Hạ Diệp Chi đột nhiên vang lên, Thẩm Lệ ngẩng đầu, nhìn thấy cô ấy chạy đến từ đường cái đối diện,
Sau lưng Hạ Diệp Chi có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, lúc này cửa xe mở ra, Mạc Đình Kiên đứng dựa vào xe, yên lặng đứng một chỗ đợi Hạ Diệp Chi trở về cũng không đi theo.
Chỉ là một chuyện rất nhỏ mà thôi, lại khiến cho người ta cảm thấy vừa săn sóc vừa dịu dàng,
Sự săn sóc và dịu dàng như vậy, Cố Tri Dân cũng có.
Chỉ là sau này, sự săn sóc và dịu dàng dó đã là của người khác rồi, không chút quan hệ nào với cô nữa rồi.
Dây cung căng cứng từ lúc gặp Cố Tri Dân cho đến bây giờ, đột nhiên cắt đứt, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt rơi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi lại càng hoảng sợ!"Tiểu Lệ, cậu đừng khóc mà."
"Tớ không có khóc, là gió quá lớn." Thẩm Lệ vừa nói ra, đã bị gió thổi bay đi.