Hạ Diệp Chi đã quen biết Thẩm Lệ nhiều năm như thế, dường như chưa từng thấy Thẩm Lệ khóc.
Cô không biết Thẩm Lệ ở trong phòng nói gì với Cố Tri Dân, nhưng cũng biết lần này Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nói chuyện nghiêm trọng như thế nào.
Hạ Diệp Chi thậm chí còn không dám hỏi nhiều, chỉ nói nhỏ: "Ở đây quá lạnh rồi, đi lên xe đã rồi nói?"
Mùa đông ở thành phố Hà Dương rất lạnh, nửa tháng nữa chính là cửa ải cuối năm, chính là lúc lạnh nhất của mùa đông.
"Tớ có chút mệt, tớ muốn về nhà nghỉ ngơi." Thẩm Lệ lắc đầu, từ chối đề nghị của Hạ Diệp Chi.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lo lắng nói: "Vậy tớ đưa cậu về nhà."
Thẩm Lệ vẫn từ chối: "Tớ lái xe đến, tớ có thể tự mình lái xe về."
"Cậu uống rượu thì lái xe thế nào?"
"Tớ có thể gọi người lái thay." Thẩm Lệ nói xong liền lấy điện thoại ra gọi điện cho người lái thay.
Hạ Diệp Chi không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể nghe theo cô ấy.
Nhìn xe của Thẩm Lệ rời đi, Mạc Đình Kiên đã đi qua.
"Lên xe trước." Mạc Đình Kiên lôi cô đến chỗ dừng xe.
Lên xe, Hạ Diệp Chi vẫn là dáng vẻ khổ não.
Mạc Đình Kiên không nói được gì, lái xe chạy theo hướng xe Thẩm Lệ.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi mới hoàn hồn, phát hiện đường không đúng lắm, nghi hoặc lên tiếng: "Đây không phải là đường về nhà."
"Không phải em không yên tâm Thẩm Lệ sao, vậy thì đi qua xem đi." Mạc Đình Kiên không chớp mắt nhìn về phía trước, không nhanh không chậm nói.
Hạ Diệp Chi nhìn anh một lúc, hơi mím môi gọi tên anh: "Mạc Đình Kiên."
"Ừ."
"Anh thật tốt."
Mạc Đình Kiên hừ nhẹ một tiếng: "Đừng tưởng nói được hai câu dễ nghe, anh sẽ quên chuyện em uống rượu."
Hạ Diệp Chi: "..."
....
Thẩm Lệ xuống xe ở cửa tiểu khu.
Người lái thay vô cùng tận tâm đưa xe vào bãi đỗ xe ngầm, sau đó đưa lại chìa khóa cho cô.
"Cảm ơn." Thẩm Lệ nhận chìa khóa xong đi vào trong tiểu khu.
Người lái thay đột nhiên gọi cô lại: "Cô Thẩm..."
"Vừa rồi trên đường có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta." Người lái thay chỉ một chiếc xe dừng lại cách đấy không xa: "Chính là chiếc xe đó."
Thẩm Lệ nghe thấy, đáy lòng nhảy dựng, con mắt cũng sáng lên.
Mà sau khi cô nhìn theo hướng người lái thay chỉ, ánh sáng trong đáy mắt cũng dần dần biến mất.
Đây là tiểu khu sang trọng, ra vào đều là xe sang trọng.
Nhưng chiếc xe không phải là một chiếc xe sang trọng bình thường, là một chiếc xe số lượng có hạn toàn cầu, cô thường xuyên gặp.
Là xe của Mạc Đình Kiên.
Cô không khỏi tự giễu cười cười.
Trước cô hỏi Cố Tri Dân có hèn hạ không.
Người hèn hạ hẳn là cô chứ.
Người phân rõ khoảng cách với Cố Tri Dân là cô, trong lòng chờ mong cũng là cô.
Lúc nãy, cô còn tưởng rằng là Cố Tri Dân theo đến.
Loại chuyện này, trước kia Cố Tri Dân đã từng làm qua.
Thì ra cô không được thoải mái như trong tưởng tượng của mình, cô cũng chỉ là tục nhân mà thôi, trước tình cảm, không chịu nổi một cú.
"Cô Thẩm, không thì cô vào trước đi, tôi giúp cô lại xem?" Người lái thay vô cùng tốt bụng, cho rằng Thẩm Lệ bị người xấu theo dõi.
Thẩm Lệ bây giờ là nữ minh tinh tuyến một, đang lúc nổi, lại xinh đẹp, khó đảm bảo không có fan cuồng mất lý trí lặng lẽ theo dõi.
"Không sao, bọn họ là bạn tôi."
Sau khi nghe Thẩm Lệ nói vậy, người lái thay yên tâm rời đi.
Hạ Diệp Chi bên kia đã nhận ra tầm mắt của Thẩm Lệ, biết là đã bị Thẩm Lệ phát hiện, chuẩn bị xuống xe.
Điện thoại di động của cô lúc này vang lên.
Là Thẩm Lệ gọi đến.
Cô đành phải đóng cửa xe lại, sau đó nhận điện thoại.
Ngay lúc Thẩm Lệ nhìn thấy Hạ Diệp Chi đóng cửa xe cũng nghe được giọng của Hạ Diệp Chi từ trong điện thoại.
"Tiểu Lệ."
"Trở về đi, tớ không sao."