Thẩm Lệ bước ra khỏi phòng họp mới phát hiện Trình Hân và Cố Mãn Mãn đang đứng chờ ở cửa.
“Đi thôi.” Thẩm Lệ hờ hững vuốt tóc của mình, cố gắng che mất khuôn mặt bị sưng đỏ sau khi bị đánh, cô hơi nghiêng nghiêng đầu bước nhanh đi về phía trước.
Vì Trình Hân đứng ở phía xa xa đương nhiên không nhìn thấy rõ mặt của Thẩm Lệ, vóc dáng của Cố Mãn Mãn không cao, bởi vì chiều cao chênh lệch nên cũng không thấy rõ mặt của Thẩm Lệ, chẳng qua là cảm thấy Thẩm Lệ có chút kỳ quái.
“Chị Trình, bọn em đi trước đây.” Cố Mãn Mãn vẫy vẫy tay với Trình Hân liền đuổi theo Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị đi chậm một chút đi.”
Bước chân của Thẩm Lệ rất nhanh, Cố Mãn Mãn phải chạy chậm mới đuổi theo được.
Cô ta tưởng rằng Thẩm Lệ bị Cố Tri Dân nói mấy lời khó nghe làm cho tâm trạng không tốt nên mới đi vội vã như vậy, cô ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Thang máy đến lầu một, Thẩm Lệ vừa mới bước chân ra ngoài đã đối diện với ánh mắt của Hạ Diệp Chi.
“Thẩm Lệ.” Hạ Diệp Chi nhìn thấy cô, giọng nói có chút vui vẻ.
Thẩm Lệ nghiêng đầu theo bản năng không muốn để cho Hạ Diệp Chi nhìn thấy gương mặt đang sưng đỏ của mình, nhưng cũng đã muộn rồi, hai người đối mặt với nhau, Hạ Diệp Chi đương nhiên đã thấy rõ mặt của cô.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi trầm xuống, bước nhanh tới, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Mãn Mãn vốn vẫn còn đang thắc mắc tại sao Thẩm Lệ lại như vậy, khi nhìn kỹ mặt của Thẩm Lệ liền lập tức hiểu được, đáy mắt hiện ra sự tức giận: “Chị Lệ, mặt của chị bị gì vậy?”
“Không có chuyện gì. Chắc là cậu đến đây để thảo luận chuyện kịch bản hả, cậu cứ bận việc của cậu trước đi, xong rồi thì cùng nhau ăn cơm”. Thẩm Lệ vỗ vỗ bả vai của Hạ Diệp Chi, không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng liền nhanh chân rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng của cô đi khỏi, cô khẽ nhíu mày, cũng biết đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, đành phải vào thang máy trước.
Thang máy đã lên đến tầng mà cô muốn.
Đến cửa thang máy, vừa mở ra Hạ Diệp Chi nhìn thấy Tiêu Văn đang đứng ở bên ngoài.
Tiêu Văn đang chỉnh trang lại tóc và quần áo của chính mình, lớp trang điểm trên mặt hình như mới vừa được dặm lại, trông rất đẹp mắt.
Nhưng Hạ Diệp Chi vừa nhìn liền phát hiện có chỗ là lạ.
Nữa bên mặt của Tiêu Văn cũng sưng phồng lên, so với vết tích trên mặt của Thẩm Lệ càng muốn sưng hơn, cho dù có trang điểm như thế nào cũng không che lấp được.
Chẳng lẽ Thẩm Lệ đánh nhau với Tiêu Văn?
Tiêu Văn cũng phát hiện Hạ Diệp Chi, cô ta có chút không được tự nhiên che một bên mặt của mình, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười chào hỏi với Hạ Diệp Chi: “Chào biên kịch Hạ.”
“Chào.” Giọng nói của Hạ Diệp Chi nhàn nhạt, khách khí mà xa cách.
Đáy mắt Tiêu Văn hiện lên một vòng khinh thường, cô ta biết quan hệ giữa Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi rất tốt, hai người phụ nữ này đều là kẻ giống nhau mà thôi, không khi nào thèm nhìn thẳng vào cô ta một lần.
Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc, Tiêu Văn không thích mình, mình đối với Tiêu Văn cũng không có tình cảm gì, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi đến đây, vậy mà Tiêu Văn lại chủ động chào hỏi với cô.
Liên quan tới chuyện này, Tiêu Văn cũng hết sức rõ ràng.
Tiêu Văn câu môi cười một tiếng, một bộ dạng khiêm tốn nói: “Tôi rất may mắn khi có thể hợp tác với biên kịch Hạ, xin cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Xem thường cô ta thì có như thế nào? Không phải cô ta còn có thể quay bộ phim của Hạ Diệp Chi à.
Cô ta nói xong liền muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được trên mặt của Hạ Diệp Chi.
Nhưng để cô ta thất vọng chính là Hạ Diệp Chi chỉ lườm cô ta một cái, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy à?”
Sau đó liền rời đi.
Tiêu Văn tức giận đứng đó dậm chân tại chỗ.
Có cái gì mà đắc ý, bất quá cũng chỉ gả cho người tốt hơn cô ta mà thôi, may mắn viết mấy bộ phim nổi nổi, nếu như không có Mạc Đình Kiên thì Hạ Diệp Chi là cái thá gì?
Tiêu Văn vừa nghĩ như thế, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Bây giờ cô ta đã có quan hệ dính dáng đến Cố Tri Dân, sau này cũng là lúc mà có ta nên bay lên cao.