Thẩm Lệ đã cài nút áo cho anh xong, vừa muốn đứng dậy đã nghe thấy giọng nói lầm bầm của Cố Tri Dân truyền đến trên đỉnh đầu.
"Em nói anh đẹp trai, vậy tại sao em lại không thích anh chứ?”
Anh cau mày, vẻ mặt trông có chút buồn bực.
Dường như anh lại biến thành Cố Tri Dân vừa uống rượu liền trở nên rất ngoan ngoãn kia, bộ dáng uất ức không vui vẻ cũng trông ngoan vô cùng.
Giọng điệu nói chuyện của Thẩm Lệ với anh ta cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Tôi thích anh, nhưng chúng ta có thể ở chung giống như bạn bè không, giống như năm mà tôi mười tám tuổi vậy đó."
"A" Cố Tri Dân lên tiếng, trợn to mắt, cực kỳ nghiêm túc mà lắc đầu: "Không, anh không muốn làm anh trai Tri Dân của Thẩm Lệ, anh phải là người đàn ông của Thẩm Lệ, anh muốn Thẩm Lệ ngủ với anh, anh muốn Thẩm Lệ sinh con cho anh..."
Mặc dù biết Cố Tri Dân uống say, nhưng giọng nói khi anh nói những lời này quá mức nghiêm túc, lại nói thẳng như vậy...
Thẩm Lệ tự nói với chính mình rằng cô đã gặp qua nhiêu người, nhiêu cảnh tượng hoành tráng hơn, mấy lời nói này cũng không tính là cái gì.
Nhưng nhịp tim đang đập rất nhanh đã nhắc nhở cô, cô không hề bình tĩnh như mình tưởng tượng.
Một người đàn ông quyến rũ nhất là lúc nào?
Là lúc anh ấy thể hiện tình cảm chân thành nhất cho bạn xem.
Trong nháy mắt như vậy, liền muốn dứt khoát gật đầu đồng ý.
"Rầm!"
Cửa phòng bị người khác đẩy ra từ bên ngoài.
Kha Trật vừa đi vào vừa nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc Cố?"
Lúc nhìn thấy Cố Tri Dân đang rất sát Thẩm Lệ trên ghế sofa, Kha Trật sửng sốt một chút: "Cô Thẩm cũng ở đây à?"
"Anh qua đón anh ấy à?"” Thẩm Lệ đã bình tĩnh lại, đứng lên nhìn về phía Kha Trật.
"Trước đó tổng giám đốc Cố đã nói đợi đến lúc bữa tiệc sắp kết thúc sẽ đến đón anh ấy." Kha Trật gãi gãi đầu, trong lòng như đang có hàng nghìn người giao chiến với nhau, nếu như sớm biết hai người này ở chung với nhau thì anh ta sẽ không tới đây làm gì. Mặc dù người ở bên ngoài thấy răng Cố Tri Dân đưa hết tài nguyên trong tay Thẩm Lệ cho người được gọi là bạn gái kia, nhưng Kha Trật lại là trợ lý của anh ta cho nên rõ ràng nhất tình huống bên trong là thế nào.
Tiêu Văn căn bản không phải là bạn gái của Cố Tri Dân, quan hệ của anh ta với Thẩm Lệ lại không hề đơn giản như người ta thấy.
"Vậy anh dẫn anh ấy về đi, tôi đi trước đây."
"Cô Thẩm..."
Kha Trật còn muốn gọi Thẩm Lệ lại, những Thẩm Lệ đã đi ra rồi.
Cố Mãn Mãn đang ngồi ở trong xe chờ Thẩm Lệ.
Trước khi mà Thẩm Lệ đi ra thì cứ để cho cô ngôi chờ ở trong xe, cũng không biết lại đi làm cái gì.
Cố Mãn Mãn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía bên ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Lệ vội vàng xuống xe giúp Thẩm Lệ mở cửa xe.
"Chị Lệ, em chờ chị lâu rồi đó, chị đi làm cái gì vậy?”
Thẩm Lệ leo lên xe, không trả lời mà hỏi lại: "Cố Mãn Mãn, em nói thẳng đi, em có quan hệ gì với Cố Tri Dân?"
"Hả?”
Cố Mãn Mãn không ngờ tới Thẩm Lệ đột nhiên lại hỏi một vấn đê muốn bùng nổ như này: "Chị Lệ, sao chị có thể dùng giọng điệu bình tĩnh để hỏi một vấn đề nghiêm túc như vậy chứ, em sợ hãi đó."
Thẩm Lệ thắt dây an toàn, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô ta: "Nói đi."
"Thôi được rôi, thật ra em là em họ của Cố Tri Dân, khi còn bé chúng ta cũng đã từng gặp nhau, nhưng chắc là chị không nhớ rõ...
Cố Mãn Mãn biết có tiếp tục lừa gạt nữa cũng không có thú vị gì, Thẩm Lệ đã đoán ra mối quan hệ của cô ta với Cố Tri Dân rồi, chỉ là sớm hay muộn sẽ biết thân phận của cô ta mà thôi.
Để Thẩm Lệ tự đi thăm dò còn không bằng để chính miệng mình thẳng thắn thừa nhận.
Thẩm Lệ khẽ cười một tiếng: "Khó trách em lại dám la lối trước mặt Cố Tri Dân, có điều chính xác là chị không nhớ gặp qua em lúc nào, dù sao em họ của Cố Tri Dân cũng nhiều lắm."
Dòng họ của nhà họ Cố nhiều đến ghê gớm, các loại anh họ em họ này kia của Cố Tri Dân dùng cả hai tay hai chân cũng đếm không hết, cô đã gặp qua không ít nhưng cũng chỉ nhớ kỹ được mấy người.